Đáy biển Vạn Tinh Hải.
Ma Viên sơn mạnh.
Cái gọi là một người đắc đạo gà chó thăng thiên, nhờ vào sự nâng đỡ của
Trần gia, Giao Nhân tộc bây giờ đã trở thành đại tộc số một thế giới dưới đáy
biển Vạn Tinh Hải.
So với chủng tộc yêu thú đỉnh tiêm trước đây là Không Minh Thiềm nhất
tộc, thực lực của Giao Nhân tộc bây giờ càng mạnh hơn.
Hơn nữa, tộc nhân Giao Nhân tộc cũng không bị Trấn Hải Điện của Càn
Nguyên Kiếm Tông hạn chế, chỉ cần có năng lực, muốn sinh ra bao nhiêu
cường giả cũng không thành vấn đề.
Trần gia nâng đỡ, Càn Nguyên Kiếm Tông cũng không hạn chế, thực lực của
Giao Nhân tộc một trăm năm qua hiển nhiên là tăng vọt.
Đương nhiên, thực lực có tăng vọt như thế nào đi nữa, so sánh với Nhân tộc,
thực lực Giao Nhân tộc vẫn không đáng kể.
Mặc dù vậy, Giao Nhân tộc bây giờ cũng sinh ra một số vị tu sĩ Nguyên Anh
kỳ, trong đó bao gồm cả cha của Lạc Li, Lạc Tu Viễn.
- Công chúa điện hạ, ngươi cẩn thận một chút.
Trước cung điện, một nữ tu mặc sa y màu xanh, đang khẩn trương đi theo
phía sau Lạc Li.
Chính là thiếp thân tỳ nữ của Lạc Li, Tiểu Thanh.
Phía trước, Lạc Li được dìu có chút bất mãn nói:
- Tiểu Thanh, ta đang mang thai chứ phải què chân đâu, ngươi cứ đỡ ta làm
gì? Hơn nữa, ta là tu sĩ Nguyên Anh!
Nói rồi, Lạc Li giơ nắm đấm nhỏ, bày tỏ sự bất mãn của mình.
Tiểu Thanh nhìn bộ dáng tiểu hài tử này của Lạc Li, không khỏi nở nụ cười:
- Cô gia đối với công chúa điện hạ thật tốt.
- Sao lại nói như vậy?
- Công chúa điện hạ trước kia chưa bao giờ cười như vậy.
Tiểu Thanh nghiêm túc trả lời.
Nghe vậy, Lạc Li nhớ lại những gì nàng đã làm trước đây, như thể thực sự
giống như Tiểu Thanh nói, nàng hầu như hiếm khi cười.
Nghĩ đến Trần Đạo Huyền, Lạc Li khẽ vuốt ve bụng nhô lên, khuôn mặt
xinh đẹp lại hiện lên một nụ cười.
- Ngươi cái tiểu ny tử này, mới vài năm không gặp, miệng nhỏ càng ngày
càng ngọt.
Nói xong, Lạc Li cười nói:
- Miệng nhỏ ngọt như vậy, có phải muốn ta giới thiệu cho ngươi mấy thanh
niên tài tuấn ưu tú của Trần gia không?
- Thực sự?
Trước mắt Tiểu Thanh sáng ngời.
So với nam nhân Giao Nhân tộc ai nấy đều khôi ngô hùng tráng, Tiểu Thanh
càng thích tài tuấn ôn nhuận như ngọc như Trần Đạo Huyền.
- Ngươi cái cô nàng này, thật không biết xấu hổ!
Lạc Li bị Tiểu Thanh chọc giận cười, giơ tay lên, làm bộ muốn đánh nàng.
Tiểu Thanh cười khanh khách, ngoài miệng không ngừng xin tha.
Phía sau hai người, Trần Đạo Huyền nghe được đề tài nói chuyện phiếm của
các nàng càng ngày càng lộ liễu, không khỏi nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
- Ah? Cô gia!
Tiểu Thanh xoay người, nhìn thấy Trần Đạo Huyền, lập tức hoảng sợ, vội
vàng hành lễ với Trần Đạo Huyền.
Lạc Li thấy Trần Đạo Huyền, cũng nhanh bước tiến lên.
Trần Đạo Huyền thấy bộ dáng này của nàng, vội vàng tiến lên đỡ lấy, lắc đầu
nói:
- Cẩn thận một chút.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Lạc Li bị bàn tay nóng bỏng của Trần Đạo
Huyền nắm giữ, trong lòng lập tức dâng lên hạnh phúc vô biên, nhẹ nhàng gật
đầu nói:
- Ừ.
Chợt, Trần Đạo Huyền cũng cười cười với Tiểu Thanh:
- Trong khoảng thời gian này chăm sóc Li nhi, vất vả cho ngươi.
- Cô gia, ta là lớn lên cùng công chúa điện hạ từ nhỏ!
Tiểu Thanh chu miệng nói.
Trần Đạo Huyền cười ha ha:
- Là ta lỡ lời.
Ngay lập tức, hắn nói:
- Nhưng nếu ngươi đã nói như vậy, ta càng phải thưởng cho ngươi.
- Ban thưởng cái gì?
Đối với phần thưởng của vị tu sĩ đệ nhất Nhân tộc Trần Đạo Huyền này,
Tiểu Thanh vẫn là vô cùng chờ mong.
Trần Đạo Huyền nghĩ nghĩ, nói:
ễ
- Thưởng cho ngươi sau này vĩnh viễn ở bên cạnh Li nhi.
- Ah? Đây là phần thưởng gì!
Tiểu Thanh lại bĩu môi.
Tuy nhiên, Lạc Li lại nghe thấy trọng lượng của câu nói này của Trần Đạo
Huyền.
Bởi vì Trần Đạo Huyền nói, là vĩnh viễn!
Cô gái ngốc này, còn ngốc nghếch không biết.
Lấy thiên tư của Tiểu Thanh, dựa vào bản thân căn bản không có khả năng
thành tiên, lời này của Trần Đạo Huyền có nghĩa là tương lai hắn không chỉ trợ
giúp nàng thành tiên, còn sẽ trợ giúp Tiểu Thanh thành tiên.
Nếu đã giúp Tiểu Thanh thành tiên rồi, há có thể bỏ qua phụ thân Lạc Tu
Viễn của nàng?
Lạc Li không biết vì sao Trần Đạo Huyền lại có loại sức mạnh này, nhưng
với sự hiểu biết của nàng đối với Trần Đạo Huyền, nếu đối phương đã dám nói
ra những lời này, chứng minh hắn ít nhất cũng có nắm chắc, thậm chí là mười
phần nắm chắc.
Nghĩ tới đây, Lạc Li nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Thanh, ngươi đi xuống trước.
- Vâng.
Tiểu Thanh gật gật đầu, hành lễ với hai người, lui xuống.
Trước cung điện, chỉ còn lại Trần Đạo Huyền và Lạc Li.
Bốn phía không người, Trần Đạo Huyền rốt cục dỡ bỏ ngụy trang trước mặt
người, ngồi xổm xuống, hưng phấn dán lòng bàn tay và đầu lên bụng Lạc Li.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói:
- Nó đang đá ta!
Lạc Li cắm ngón tay vào giữa tóc Trần Đạo Huyền, dịu dàng nói:
- Không phải nói là mình ta trở về sao? Sao chàng lại đến đây?
- Không phải là ta không lo lắng cho hai mẹ con các nàng sao? Trong thời
gian sinh nở này, ta sẽ ở lại đây với nàng.
Trần Đạo Huyền đứng thẳng dậy, ôn nhu nói.
Nhân tộc tập kếp gần 10 ức quân đội, không phải là chuyện một sớm một
chiều, thời gian đó là đủ để hắn ở bên cạnh Lạc Li, nhìn nàng sinh con.
Nghe vậy, Lạc Li muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả, chỉ là dịu
dàng gật đầu.
- Đúng rồi, chàng nghĩ được tên cho hài tử chưa?
- Nam hài gọi là Trần Phúc Ngọc, nữ hài tên là Trần Phúc Hề.
Lạc Li lặp đi lặp lại:
- Trần Phúc Ngọc, Trần Phúc Hề...
Nàng vùi đầu vào trong ngực Trần Đạo Huyền, cười nói:
- Nghe Trần lang.