Tô Viễn nhìn về phía mấy người kia, phát hiện cả đám đều giống
côn đồ, trên người cậu ta in đây hình xăm, tựa hồ sợ người khác
không biết sao bọn họ đi ra ngoài lăn lộn, không khỏi hơi cảm
thấy kinh ngạc.
Đầu năm nay còn có kẻ ngốc như vậy?
Nghe các cô gái tố cáo, những người đó dừng tay lại, lúc này mới
nói: "Vị tiểu thư này, cơm có thể ăn bậy chứ nói không thể nói
bậy, cái gì mà bọn tôi động tay động chân với các cô, rõ ràng là
các cô giãm lên chân tôi trước, vậy tôi sờ lại không quá đáng chứ.
Hơn nữa, trong sàn nhảy nhiêu người như vậy, sờ mó đụng chạm
gì đó không phải là chuyện bình thường sao.'
Đúng đó, đúng đó, Vương thiếu nói rất đúng, tất cả mọi người
đều là người văn minh, chuyện của người văn minh, làm sao có
thể gọi là đùa giỡn lưu manh”
"Tôi ở trên sàn nhảy còn bị rất nhiêu người đụng phải, vậy bọn
họ chẳng phải là tất cả đều sàm sỡ tôi sao?"
Cậu ta nói chuyện phả đầy mùi rượu, nhìn ra được những người
này uống không ít.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra mấy người này đang đùa bỡn
vô lại, nhưng đều suy nghĩ chuyện không liên quan đến mình,
không có bất kỳ người nào đi ra nói vài câu, mà là nhường chõ,
tránh ảnh hưởng đến mình.
Đây là bản chất của con người...
Tô Viễn im lặng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn tất cả.
Sử Tiến nghe vậy nhíu mày, trâm giọng nói: "Trong sàn nhảy cho
dù có va chạm, nhưng mấy người cũng không thể động tay động
chân với mấy nữ sinh, như vậy cũng quá mức...
"Liên quan đếch gì đến mày, mày là cái thá gì chứ!"
Một trong số những người đó đột nhiên mắng Sử Tiến: 'Ông đây
thích sờ ai thì sờ người đó, tao thấy mấy đứa này lẳng lơ như này,
sờ thì có sao, tao sờ thì sao chứ! Cũng mất tí thịt nào đâu!"
"Nếu thật sự không được, tao để mấy em gái này sờ phía dưới
của tao một cái cũng được."
Nói xong người nọ còn thô tục mà ưỡn thân dưới.
"Sờ con mẹ mày ấy!"
Sử Tiến vẫn luôn nhẫn nại nghe vậy rốt cuộc nhịn không được
nữa, cậu ta đạp một cước, mới vừa rồi vì có lo lăng nữ sinh ở đây,
cho nên mới nhường nhịn. cậu ta vốn nghĩ mỗi người lùi một
bước, nơi này cũng không phải địa bàn nhà mình, không nên gây
chuyện, nếu không lấy tính của hắn đã sớm ra tay, nào còn để
cho đối phương ăn nói lỗ mãng như thế.
Một cước này vừa nhanh vừa chuẩn lại hiểm độc, đối phương lại
không hề phòng bị nên bị đáp đúng bộ phận quan trọng, nhưng
Sử Tiến vẫn biết khống chế, chỉ đá bụng hắn ta chứ không đạp
vào cái chân đoạn tử tuyệt tôn.
Nhưng mặc dù vậy, với vóc dáng cao 1 mét 8 của cậu ta, nặng
gân 85 ki-lô-gram, một đá này cũng khiến đối phương nằm sấp
trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Cái tên ăn nói lỗ mãng bị ngã xuống đất, những người khác lập
tức hoảng hốt, vội vàng vây quanh.
"Vương thiếu, Vương thiếu anh không sao chứt”
Mau gọi điện thoại, gọi xe cứu thương đi
"Mẹ kiếp, chúng mày chết chắc rôi, mau gọi người..."
Nhìn thấy một màn này, người trong sàn nhảy vội vàng tản ra tạo
ra một khoảng trống, mắt thấy một trong những người đối diện
lấy một cái bộ đàm giống từ bên hông ra nói vài câu, nhất thời
sắc mặt Sử Tiến khẽ biến, cậu ta quay đầu nói với Tô Viễn: "Viễn
Tử, cậu mau dẫn mấy cô nàng đi trước, sau đó lập tức báo cảnh
sát. Đi?! Đệch mợ, chúng mày một đứa cũng không được đi! Tất
cả con trai đưa đi giết, con gái thì đưa hết đi cho tao, tao muốn
chúng phải khóc trên giường, gọi tao là ba." Người nọ ôm bụng
nửa ngày mới bình tính lại, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói,
giọng nói lộ vẻ hận thù với Sử Tiến.
Cho dù là đơn thương độc mã, Sử Tiến cũng không sợ.
Dù sao ưu thế chiều cao với cân nặng bày ra đó, hơn nữa nhờ
điều kiện gia đình, anh ta còn đặc biệt đi học tán đả, trong tình
huống bình thường, ba hai người tay không thể đến gần.
Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải chỉ có ba hai người, sau
cuộc điện thoại kia, chỉ chốc lát sau đã có mười mấy người xông
vào, cho dù anh ta có thể đánh nhưng cũng khó địch lại nhiều
như vậy, càng đừng nói đến bên cạnh còn có nữ sinh.
Ai có thể chống đỡ đây!
Dù sao đây cũng là hiện thực chứ không phải phim, có lẽ thật sự
có một người đánh lại mười mấy người, nhưng những người này
bình thường là ở bộ đội đặc chủng chứ không phải xuất hiện
trong quán bar nhảy nhót.
Hy vọng duy nhất là đối phương có thể thu liễm một chút, chung
quy bây giờ là xã hội pháp quyên.
Vẻ mặt nữ sinh lộ vẻ sợ hãi, vốn dĩ mọi người vui vẻ đi ra ngoài
chơi, ai lại nghĩ đến sẽ xảy ra loại chuyện này, trong lúc nhất thời
cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Mắt thấy đi cũng không xong, Sử Tiến trực tiếp quay đầu nói với
các cô: "Hiện tại lập tức báo cảnh sát.
Người nọ sau bình tính lại, nhìn thấy nhân số bên mình chiếm ưu
thế, ngược lại càng kiêu ngạo.
"Báo cảnh sát? Tao xem ai dám! Đứa nào dám báo tao lập tức cắt
đứt tay đứa đó!"