'Là bọn họ sao?”
Nhìn thấy mấy người kia tiến lại gân, Yuki Shita có vẻ hơi kinh
ngạc, đồng thời sắc mặt cũng không tự nhiên lắm, dường như
nàng và bọn họ từng có chút mâu thuẫn không vui.
Bọn họ là ai?
Tô Viễn nhìn Yuki Shita với vẻ kỳ lạ và hỏi.
"Họ là những người ngự quỷ hàng đầu của chúng ta, đại khái
tương đương với cấp bậc đội trưởng ở quý quốc.
Nhưng ở đây, cách gọi không giống như bên quý quốc, chúng ta
gọi những người ở cấp bậc đội trưởng là 'Ngọc, có địa vị và quyên
lực rất cao."
Yuki Shita nói khẽ:
"Người dẫn đầu tên là Tanjiro, làm việc từ trước đến nay rất
cường ngạnh và bá đạo, chủ trương 'Thuận ta thì sống, nghịch ta
thì chết, nên rất nguy hiểm.
Ngay cả Xã trưởng Mishima cũng không thể can thiệp vào hành
động của hắn."
"Bá đạo như vậy mà vẫn có thể sống đến bây giờ sao?"
Tô Viễn tỏ ra ngạc nhiên:
"Xem ra các ngươi đảo quốc thật sự không còn ai giỏi hơn sao.
Nếu là bên chúng ta, loại phách lối như vậy chỉ cần một giây là đã
bị đánh chết rồi.
Đến mức loại phế vật như này cũng được gọi là đội trưởng, chậc
chậc... Còn người kia là ai? Người gây gò da bọc xương đó."
Người có thân hình gầy trơ xương như vậy rõ ràng rất bất
thường, có lẽ là do bị quỷ ảnh hưởng.
Nhưng tên Tanjiro kia lại trông hoàn toàn như một người bình
thường, không có gì khác thường.
Tuy nhiên, khí tức trên người hắn toát ra vẻ quỷ dị, có thể thấy
hắn thuộc loại người ngự quỷ có trạng thái rất tốt. Có lẽ cũng có
chút bản lĩnh, nhưng so với trong nước có lẽ cũng chỉ đạt đến
tiêu chuẩn hạng nhất lưu mà thôi.
Miễn cưỡng có thể coi là một nhân vật đáng để nhắc đến, nhưng
loại người này muốn làm đội trưởng ở trong nước thì gân như
không thể.
Tô Viễn không hê cảm thấy chút uy hiếp nào từ người này.
"Cái này... Ta cũng không biết, ta không tiếp xúc nhiều với loại
người như vậy, thật xin lỗi vì đã khiến Tô Viễn tiên sinh thất vọng.
Yuki Shita vội vàng xin lỗi.
Lúc này, ba người kia cũng đã tiến đến, người dẫn đầu là Tanjiro
nhếch miệng cười, chào hỏi:
"Thật hân hạnh gặp ngươi, Tô tiên sinh, hạnh ngộ.
Chuyện lân này làm phiền ngươi, Xã trưởng Mishima mời ngươi
tới xử lý thực sự là một lựa chọn rất đúng đắn.
Ngươi đã vất vả rồi, bây giờ những việc còn lại xin hãy giao cho
ba người chúng ta xử lý."
"Không biết những quỷ bị ngươi hạn chế đang ở đâu? Xin hãy
giao cho chúng ta.
Ngay từ khi đến thành phố Kobe, Tanjiro đã nhạy cảm nhận thấy
nguy hiểm đã biến mất.
Điều này chứng tỏ ngoại viện mà Mishima mời tới thực sự có bản
lĩnh, ngay cả loại linh dị cấp cao như này cũng có thể giải quyết.
Thật không hổ danh là nhân tài đông đúc đến từ quốc gia
phương Đông thần bí.
Vì vậy, hắn đã lập tức nảy sinh ý định và canh đúng thời gian để
đến nơi này.
Tin rằng sẽ không có ai nhanh hơn hắn có thể đến.
Việc tiến vào thành phố Kobe trước đó đã đông nghĩa với việc đối
mặt với tử vong, chỉ những người đặc biệt mới có tư cách đi vào
nơi này.
Hiện tại, chỉ cân nắm bắt được lệ quỷ mà Tô Viễn đã hạn chế
trước mắt, Tanjiro hoàn toàn có thể chuyển dời công lao lần này
sang cho mình.
Hắn nghĩ rằng Tô Viễn chắc hẳn sẽ không dám phản kháng, dù có
đủ thực lực đi nữa thì sau khi đối kháng với những lệ quỷ kinh
khủng như vậy, trạng thái hiện tại của hắn chắc chắn cũng không
khá hơn.
Đây chính là cơ hội của hắn.
Nghĩ đến đây, Tanjiro cười càng thêm vui vẻ.
Chỉ cần đi một chuyến, không phải làm gì mà lại có thể đạt được
công lao lớn như vậy, quả thật là quá may mắn.
Yuki Shita nhanh chóng phiên dịch lời của Tanjiro cho Tô Viễn
biết. Nghe xong, Tô Viễn nhíu mày:
"Các ngươi tiếp nhận thì không có vấn đề, thành phố Kobe ngay ở
đây, muốn đi cứu người thì vẫn còn kịp, dù sao trong thành phố
này vẫn còn nhiêu người sống sót.
Nhưng Xã trưởng Mishima trước đó đã cùng ta thỏa thuận rằng
tất cả những lệ quỷ bị hạn chế này đều thuộc vê ta."
"Tô Viễn tiên sinh chỉ sợ đã hiểu lầm rồi.
Tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc vê Trừ Linh Xã của chúng ta.
Trừ Linh Xã không phải do một mình Xã trưởng Mishima quyết
định, ta chỉ phụng mệnh hành động, hy vọng ngài đừng làm khó
ta.
"Dù sao chúng ta rất kính trọng Tô Viễn tiên sinh, thù lao cho sự
kiện linh dị lân này cũng không thiếu một điểm nào.
Thậm chí nếu ngài nhìn trúng nữ nhân nào, cảm thấy thích, thì cứ
mang đi.
"Nhưng lệ quỷ đầu nguồn của sự kiện này nhất định phải để lại."
Mặc dù lời nói của Tanjiro có vẻ rất khách khí, thậm chí còn mang
theo nụ cười, nhưng thực chất là ngoài cười mà trong không cười.
Đặc biệt ánh mắt hắn, lộ ra một loại cảnh cáo nguy hiểm, giống
như thành viên của một băng đảng đang uy hiếp người thường.
Ngôn từ không có vấn đề, nhưng ngữ khí thì không hề phù hợp.
Tô Viễn chẳng hề khách khí.
Hắn trước giờ không có cảm tình gì với người đảo quốc, đối với
nữ nhân còn miễn cưỡng có thể nói chuyện đôi câu, còn nam
nhân thì chẳng muốn nhìn.
"Ngươi tính là cái gì mà cũng dám nói chuyện với ta?”
Ánh mắt Tô Viễn lạnh lùng, quỷ dị nhìn chằm chằm ba người
trước mặt.
"Ta không muốn lặp lại lân thứ hai, muốn lấy đi lệ quỷ mà ta hạn
chế thì được thôi! Nhưng ngươi phải để lại mạng để lấy, thắng
được ta rồi giết ta, thì có thể lấy đi."
Đừng nghĩ dùng Trừ Linh Xã để ép ta.
Ta còn không coi tổng bộ trong nước ra gì, ngươi nghĩ ta sẽ để ý
đến các ngươi sao?"
Nghe thấy lời của Tô Viễn, Yuki Shita lập tức căng thẳng.
Nàng nhìn Tô Viễn, miệng giật giật, cảm thấy nếu mình phiên
dịch câu này ra, chắc chắn sẽ dẫn đến cuộc xung đội.
Với sự hiểu biết của nàng về Tanjiro, điều này hoàn toàn có khả
năng xảy ra.
Bởi vì Tanjiro cũng là một kẻ hoành hành bá đạo, duy ngã độc
tôn. Nhưng nàng không còn cách nào khác.
Tận mắt chứng kiến năng lực của Tô Viễn, nàng hiểu rằng một
khi đắc tội với hắn, kết cục sẽ vô cùng thảm hại.
Thế nên nàng đành phải phiên dịch lời nói này.
Quả nhiên, vừa nói xong.
Sắc mặt của Tanjiro trở nên cứng đờ, nụ cười dân biến mất, ánh
mắt đầy hung ác nhìn chằm chằm Tô Viễn, như thể đã bị chọc
giận.
"Khốn nạn, ngươi dám nói chuyện với Tanjiro tiên sinh như vậy
sao?"
Người tên Tano bên cạnh Tanjio dường như cảm nhận được đây
là cơ hội để lấy lại thể diện, nên lớn tiếng nổi giận.
"Lần trước ta đã nể mặt Mishima mà tha cho ngươi, lần này ngươi
còn không biết rút kinh nghiệm, đến trước mặt ta mà nhảy nhót?
Nếu muốn chết thì cứ nói thẳng."
Tô Viễn liếc qua, đối với tên Tano này hoàn toàn không còn chút
nhẫn nhịn.
Lân trước đã xem như nể mặt Trừ Linh Xã mà bỏ qua cho hắn
một lần.
Nhưng mặt mũi chỉ có thể cho một lần, cho quá nhiều thì không
đáng.
Không do dự thêm, giờ khắc này, Tô Viễn quyết định động thủ,
muốn để lại ba người này tại chỗ, biến họ thành "vật sưu tập" của
mình.
Tano dù cuông vọng tự đại, nhưng không ngu ngốc.
Ngay lập tức, hắn cảm nhận được trái tim đập mạnh, một cơn sợ
hãi không thể diễn tả bằng lời dâng lên, như thể đối diện với
thiên địch, như thể chỉ trong chốc lát sẽ có điều gì đó cực kỳ
khủng khiếp xảy ra.
Giờ khắc này, hắn không dám nói thêm lời nào, dù Tanjiro đang
đứng ngay bên cạnh hắn.
Trong thoáng chốc khi cảm giác sợ hãi qua đi, Tano lại cảm thấy
biểu hiện của mình quá mất mặt, thiếu đi sự tôn nghiêm, dẫn đến
thẹn quá hóa giận.
Ngay lập tức, hắn định tiến lên vài bước để chứng minh dũng khí
của mình.
Tuy nhiên, Tanjiro đã đưa tay ra, ngăn lại Tano.
Tanjiro tuy ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại không hề
như vậy, hắn không lỗ mãng:
"Đừng làm loạn, đối phương chính là người ngự quỷ nổi tiếng Tô
Viễn.
Một khi hắn thật sự muốn ra tay với ngươi, chỉ sợ không ai có thể
cứu ngươi được."
Tano nghe vậy không nói thêm lời nào, chỉ là sắc mặt khó coi liếc
nhìn Tô Viễn, rồi lùi lại phía sau mấy bước.
"Quả nhiên là một kẻ đáng sợ."
Tanjiro nheo mắt đánh giá Tô Viễn, hắn cũng cảm nhận được khí
tức nguy hiểm phát ra từ đối phương.
Tuy nhiên, điều này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là tên này rõ ràng đã hành động hai lần, nhưng trạng
thái của hắn vẫn hoàn toàn tốt, không hề có chút tổn thương,
cũng không có dấu hiệu lệ quỷ phục hồi.
Điều này thực sự không tâm thường.
Như vậy, có lẽ kế hoạch phải thay đổi.
"Hắn không phải chỉ nói mạnh miệng hù dọa người khác, mà là
thật sự có ý định động thủ, hơn nữa còn rất sẵn sàng.
Chết tiệt! Tình trạng của hắn quá tốt rồi, tên này, trông hoàn toàn
không giống như vừa sử dụng linh dị năng lực.
Nhận ra điêu bất thường của Tô Viễn, Tanjiro hiểu rằng kế hoạch
lân này của mình có lẽ đã thất bại.
Vì một vài lệ quỷ và công lao mà liều mạng với một cường giả
như thế này rõ ràng là điều chỉ có kẻ ngu xuẩn mới làm.
Nghĩ đến đây, Tanjiro nở nụ cười lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ chết lặng,
rôi đưa ra quyết định.
"Tô Viễn tiên sinh, mời ngài giữ bình tĩnh.
Chúng ta không phải là đối thủ của nhau, nếu Tô Viễn tiên sinh
có an bài khác, vậy thì chúng ta chỉ có thể làm theo ý của ngài."
"Có lẽ vừa rồi ta đã đường đội, khiến ngài hiểu lầm, hy vọng ngài
rộng lượng, đừng để tâm.
Chuyện vừa rồi coi như chưa từng xảy ra.
Giờ ta còn phải xác định tình hình của thành phố này, nên hôm
nay chúng ta xin cáo từ.
Nhận thấy tình thế không có lợi, lại thêm việc không muốn liêu
mạng vì những vấn đề nhỏ nhặt này với Tô Viễn, Tanjiro quyết
định thỏa hiệp và nhượng bộ.
Nói lời xin lỗi xong, Tanjiro lập tức dẫn theo hai người bên cạnh
quay trở lại xe, sau đó rời khỏi nơi này, đi theo một con đường
khác hướng về trung tâm thành phố.
"Thứ đồ gì, thật sự nghĩ có thể muốn làm gì thì làm à."
Tô Viễn nhìn chằm chằm vào những người kia rời đi, cười lạnh,
nhưng cũng không động thủ.
Thấy cảnh này, Yuki Shita thở phào nhẹ nhõm.
"May mắn không có đánh nhau, nếu không thì rắc rối lớn."
"Tuy nhiên, nếu thực sự giao chiến, ba người Tanjiro đó chắc
chắn sẽ chất..."
Dù không muốn thừa nhận, nhưng sau khi chứng kiến năng lực
của Tô Viễn, Yuki Shita càng tin tưởng vào người đàn ông này
hơn.
Tuy nhiên, khi ba người trên xe tiến vào thành phố Kobe.
Trên xe, Tanjiro lại tỏ ra vô cùng khó chịu.
Dù hắn lựa chọn nhượng bộ, nhưng điều đó không có nghĩa là
hắn hoàn toàn nuốt trôi được nỗi tức giận này, đặc biệt là khi Tô
Viễn không hề nể mặt hắn, điều này càng khiến hắn bị kích thích.
Bình thường, Tanjiro chưa từng chịu khuất phục đến mức này!
Nếu không phải thật sự cảm nhận được sự nguy hiểm từ Tô Viễn,
hắn đã không nhịn nổi mà ra tay.
Vì vậy, lý trí đã nói cho hắn rằng phải rút lui.
Nếu không, tình huống sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
"Tên đó trông quá tốt, việc trực tiếp động thủ không phải là lựa
chọn tốt, quyết định của Tanjiro tiên sinh là chính xác.
Người đàn ông gây da bọc xương đang lái xe mở lời.
"Ta biết, nên ta đã nhịn.
Nếu ta và hắn đối kháng, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ là một
mất một còn. Vì vậy, ta chỉ có thể nhượng bộ ở đây, nhượng bộ
không phải là chịu thiệt, dù sao cũng chỉ là một lân dò xét.
Không thể thành công thì cũng không tổn thất gì."
Tanjiro nói, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh, nhưng dáng vẻ vẫn
toát lên vẻ hung hãn.
"Mặc dù mục tiêu lân này không thể hoàn thành, nhưng ta không
thể về tay không.
Dù sao ta cũng cân giữ chút thể diện, nên chúng ta sẽ giải quyết
một sự kiện linh dị nào đó trước khi quay vê.
Dừng xe ở đây, bắt đầu điều tra từ chỗ này." Rất nhanh, cả nhóm
bước xuống xe, chuẩn bị quan sát xem còn có điều gì khả nghi
không.
Nhưng rất nhanh sau đó, họ phát hiện điều gì đó khác thường.
Ở phía xa, một gia đình ba người xuất hiện, một cặp vợ chồng
nắm tay đứa bé cùng nhau đi trên đường, dường như chuẩn bị
rời khỏi.
Người phụ nữ đứng bên trái, mặc một chiếc váy trắng liền thân,
người đàn ông mặc âu phục đứng ở giữa, còn đứa bé mặc quân
áo màu đen đứng bên phải.
Trông như một gia đình hoàn hảo.
'Dừng lại. Người tên Tano lập tức lớn tiếng ra lệnh.
Tanjiro nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện người đàn ông đứng ở giữa
gia đình ba người kia... lại không có đâu...
Đó chính là quỷ!
Nhưng quỷ nguy hiểm nhất hiện tại đã bị Tô Viễn hạn chế, cho dù
vẫn còn chút quỷ lưu lại, hắn cũng có thể ứng phó, vì vậy Tanjiro
không ngăn cản.
Nhưng sau đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Gia đình ba người phía trước dừng lại, rồi đột ngột quay người lại.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của họ, ba người Tanjiro không khỏi giật
mình, trong lòng không nén được sự kinh hãi.
Quỷ!
Cả ba người trong gia đình đó đều là quỷ!
Đùa gì vậy, làm sao lại có nhiêu quỷ như vậy!
Nhưng chưa kịp lấy lại tinh thần từ cơn kinh hoàng, Tano, người
đứng bên cạnh Tanjiro, đột nhiên ngã xuống mặt đất.
Khuôn mặt hắn đầy đau đớn, hai tay ôm ngực, miệng há to, biểu
cảm vặn vẹo đầy kinh hãi, hai mắt lồi ra, hắn... bị dọa đến chết!
Ba con quỷ chỉ quay lại, trong nháy mắt đã giết chết một người
ngự quỷ.
Nhưng sự tập kích không dừng lại ở đó.
"Không ổn, quỷ đã để mắt đến tai"
Giờ khắc này, Tanjiro cảm giác rõ ràng như có ánh mắt âm lãnh
nào đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong cơn kinh hãi, Tanjiro cảm nhận một nguy cơ to lớn từ tận
đáy lòng dâng lên, như thể hắn sắp bị con lệ quỷ này giết chết.
Quỷ, đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Một khi bị để mắt, hắn có thể sẽ giống như Tano, chết mà không
hiểu lý do, không có cách nào tránh khỏi sự tập kích của lệ quỷ.
Chạy!
Không chút do dự, hắn cảm giác mình đã gặp phải thứ kinh
khủng nhất, không nói hai lời lập tức quay người bỏ chạy.
Nhưng vừa quay người lại, Tanjiro bỗng cứng đờ.
Trên con đường phía sau cũng có một người đang đứng, một
người phụ nữ mặc váy trắng liên thân, giống hệt người phụ nữ
trong gia đình ba người phía sau.
Nhưng hai con quỷ còn lại thì không thấy đâu.
Điêu quỷ dị nhất là người phụ nữ trong gia đình ba người phía
sau vẫn còn đó, không biến mất.
Trong khoảnh khắc này, Tanjiro cảm thấy cả thế giới như đang
xoay tròn, sự hiện diện chồng chéo của những bóng ma khiến
hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Là ai, là cái gì?
Đâu là thật, đâu là giả? Hay tất cả đều là quỷ?