Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 462: Trước Khi Đến Đại Kinh



Đại Xương, khu dân cư Quan Giang.
Dương Gian không biểu lộ cảm xúc gì khi nhìn kẻ không mời mà
đến, đặc biệt là khi nhìn người này mang theo rất nhiều túi lớn
nhỏ, một số trông giống như những món bổ dưỡng làm Dương
Gian tràn đây cảm giác nghi hoặc.
"Sao anh lại đến đây nữa? Đã đến thì thôi, còn mang theo nhiêu
thứ thế làm gì?"
"Chúc mừng cậu trở thành cha rôi đói"
Người đến chính là Tô Viễn, hắn ta trả lời một cách hợp lý nhưng
câu nói này làm cho Dương Gian đen mặt.
"Ý anh là sao, tôi khi nào thì làm cha, sao tôi lại không biết..."
"Không phải cậu cùng bạn học Vương San San đã sinh một đứa
con sao? Chẳng phải nên chúc mừng sao? Tôi đã chuẩn bị quà rồi
đây!"
Dương Gian đầy mặt vạch đen, đang chuẩn bị giải thích thì trên
lâu đột nhiên thò ra một cái đầu.
“Gì cơI Chân to, cậu lừa tôi! Đứa con của Vương San San quả
nhiên là của cậu !
Đó là Trương Vĩ...
Tô Viễn suýt chút nữa thì quên mất, tên này vẫn luôn bám theo
Dương Gian ở đây. Chỉ thấy Dương Gian giơ ngón giữa lên với
hắn ta, sau đó mới nhìn Tô Viễn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
'Anh đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tô Viễn nhún vai, nói thật.
"Cậu không phải sắp đi Đại Kinh sao, vậy thì tiện đường mà, tôi
đến để đi nhờ máy bay, nhân tiện... xem thử quỷ nhi của cậu là
như thế nào."
Nói trắng ra là, anh ta đã chiếm được lợi thế trước, thiết lập mối
quan hệ tốt với Dương Gian, đạt được một số niêm tin nhất định.
Đổi lại, nếu là sau này, thái độ của Dương Gian đối với những kẻ
dám vào địa bàn của mình là vô cùng ác liệt.
Đặc biệt là những người ngự quỷ đột nhiên tiếp cận khu dân cư
Quan Giang, vì đây là nơi anh ta sinh sống.
Chỉ là theo thời gian, suy nghĩ muốn ôm đùi của Dương Gian hắn
ta đã không còn nữa, nhưng đối với nhân vật chính như Dương
Gian thì Tô Viễn đương nhiên cũng không muốn phải trở thành kẻ
thù.
Dù sao thì hắn ta vẫn rất ngưỡng mộ Dương Gian.
Suy nghĩ một lúc, Dương Gian dẫn Tô Viễn vào biệt thự.
"Anh chờ tôi một chút." Một lát sau, anh dẫn theo một cô gái
dáng người cao gây, biểu cảm lạnh lùng, như không dính khói lửa
nhân gian bước vào.
Đó là Vương San San.
Cảm xúc con người trên cơ thể cô gân như biến mất, đó là sự
xâm nhập của linh dị.
Nói một cách chính xác, bây giờ cô nên là một người chết, là Quỷ
Nô của Quỷ Nhãn, chỉ vì Dương Gian mà cô mới sống.
Sau khi vào phòng, cô chào Tô Viễn một tiếng, hắn gật đầu đáp
lại, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi đứa trẻ nhỏ xíu trong vòng
tay Vương San San.
Đứa bé chỉ khoảng bốn, năm tháng tuổi, nhưng màu da lại kỳ
quái, xanh xao, giống như một đứa trẻ đã chết từ lâu, nhưng nó
vẫn còn sống, một đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí đặc trưng của
Quỷ Anh cũng đang quan sát Tô Viễn.
Đó chắc chắn là Quỷ Anh.
Hơn nữa còn rất hiếm, mang theo linh dị của Quỷ Nhãn.
"Thường ngày các người cho nó ăn gì?”
"Thịt lợn, thịt cừu, thịt bò, thịt gà... các loại thịt...
Vương San San lạnh lùng nói, Nhưng hiện tại xem ra, thịt cừu là
thứ mà nó thích nhất."
Tô Viễn gật đầu, rõ ràng cảm nhận được Toshio có chút bất an,
dường như muốn thoát ra, nhưng lại bị anh ta ngăn lại, anh ta
không muốn có xung đột với Tô Viễn.
Quỷ Anh dường như có một sức hút đặc biệt đối với Toshio, nếu
thật sự thả Toshio ra gặp nó thì sẽ gây ra rắc rối vô cùng lớn.
Nhưng Tô Viễn vẫn muốn cố gắng thuyết phục, dù sao thì linh dị
của Quỷ Nhãn đối với anh ta cũng rất hấp dẫn.
"Đứa nhỏ này có vẻ không tâm thường, nuôi lớn rôi không chừng
sẽ trở thành Quỷ Đói thứ hai, cậu không cân nhắc sao? ĐÐĐem
nó giao dịch cho tôi? Tôi có thể dùng linh dị vật khác để đổi."
Dương Gian không ngoài ý muốn đã từ chối đề nghị của Tô Viễn,
theo anh ta, không có gì có giá trị hơn việc kiểm soát một con
quỷ đủ nghe lời.
Bởi vì Quỷ Anh này rất đặc biệt, khi Đại Xương xảy ra nhiều Quỷ
Anh như vậy, chỉ có Quỷ Anh mà Vương San San sinh ra là đặc
biệt, không bị Quỷ Đói khống chế, cũng không biến mất khi Quỷ
Đói bị hạn chế, ngược lại bị nguyền rủa bởi Quỷ Nhãn mà tôn tại
theo một cách mới.
Tình huống này, một trong một triệu, là do nhiều sự tình cờ và
trùng hợp tạo ra.
Nếu có thể nuôi dưỡng thành công, giá trị của nó là vô cùng lớn,
thậm chí có thể ảnh hưởng đến cục diện trong nước, thậm chí
trên toàn câu.
Dù sao thì thứ này quá quý giá.
"Tôi biết đây rất nguy hiểm, đây là một nỗ lực đầy rủi ro, nhưng
lợi ích rất lớn, tôi không có lựa chọn, nếu nó thực sự mất kiểm
soát, tôi sẽ đi giải quyết."
Tô Viễn nghe vậy lập tức im lặng, anh ta có thể hiểu phần nào vê
Dương Gian, một khi đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay
đổi, vì vậy anh ta cũng không nói thêm gì nữa, mà hỏi về chủ đề
tiếp theo.
"Khi nào thì khởi hành đến Đại Kinh?
Dương Gian nghĩ một lúc rồi nói: 'Ngày mai, nói mới nhớ, anh đi
Đại Kinh làm gì?”
"Tôi? Đi tìm trụ sở đòi tiền, lần trước giải quyết sự kiện linh dị ở
thành phố Trung Sơn, tiên thưởng còn chưa đưa tôi, làm việc
không công không phải phong cách của tôi, tôi đi đòi nợ!"
Tô Viễn nói một cách đương nhiên.
Được rồi... anh là người đầu tiên đòi nợ tận trụ sở...
Ngày hôm sau, hai người chuẩn bị xuất phát đi Đại Kinh.
Dương Gian mang theo hai thứ đặc biệt, Quỷ Thừng và Nhân Bì
Chỉ, để đối phó với tình huống đặc biệt có thể xảy ra, còn Tô Viễn
thì tay không, vì tất cả đồ đạc của anh ta đều để trong Quỷ Vực
của mình.
Tuy nhiên do ảnh hưởng của sự kiện lân trước, sân bay Đại
Xương không mở cửa, Tô Viễn và Dương Gian đành phải đi đến
sân bay của thành phố gần nhất để lên máy bay.
Ý định đi nhờ máy bay đã tan thành mây khói, nhưng may mắn
thay Dương Gian là người tử tế, đã mua vé máy bay cho Tô Viễn.
Tô Viễn mỉm cười nhận, dù đến giai đoạn này, mọi người đều
không thiếu tiên, nhưng không thể phủ nhận một điều.
Được nhận không vẫn là tốt nhất!
Bởi vì ba bản chất lớn của con người là: máy lặp lại, kẻ lấy không,
kẻ làm nũng.
"Tôi là Dương Gian, hiện đang chuẩn bị lên máy bay đi Đại Kinh."
Dương Gian ngôi ở khu vực nghỉ ngơi, sử dụng điện thoại vệ tỉnh
để liên lạc với người tiếp nhận của mình, còn Tô Viễn ngồi không
xa, giỏng tai nghe trộm.
Người trực điện thoại không phải là Lưu Tiểu Vũ, mà là một người
tiếp nhận khác tên Tần Mị Nhu, mặc dù sự kiện linh dị cấp S ở
Đại Xương cuối cùng được Tô Viễn giải quyết, nhưng không thể
phủ nhận rằng, trong sự kiện đó, biểu hiện của Dương Gian cũng
rất nổi bật, vì vậy đã được nâng cao đãi ngộ. Trụ sở để biểu
dương đã đặc biệt sắp xếp thêm một người trực điện thoại cho
Dương Gian.
Và người trực điện thoại này lại có một giọng nói tuyệt vời, âm
thanh của nữ thân đầy quyến rũ đối với những người đàn ông
bình thường mà nói thì đúng là không thể cưỡng lại được.
Nhưng Dương Gian là một trường hợp đặc biệt.
"Được rồi, tôi đã kiểm tra thông tin chuyến bay của anh, sẽ lập
tức sắp xếp người đón, hy vọng khi anh đến đừng đi lung tung,
phối hợp với sắp xếp của bên này.'
Tần Mị Nhu giọng mang vài phân áp lực, sợ một cách kỳ lạ rằng
nếu không cẩn thận sẽ khơi dậy một sở thích đặc biệt nào đó của
Dương Gian, làm cho cô phải hét lên trong điện thoại.
Bất ngờ, cô nghe thấy một giọng nam hơi tò mò ở đầu dây bên
kia.
'Ơ, Dương Gian, người tiếp nhận của anh có giọng hay ghê, rất
quyến rũ! Có thể bảo cô ấy hát một bài Mười Tám Mô cho tôi
nghe được không?”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.