Có lẽ vừa mở cửa liền phát hiện là toilet, hoặc là mở cửa lần nữa
sẽ xuất hiện một cái không gian linh dị xa lạ.
Ngươi không nhìn ra sao? Mọi thứ trong quỷ nhãn của Sở Nhân
Mỹ đều là bình thường.
Chỉ có một tòa cao ốc thấp thoáng mơ hồ ở phía xa xa ở chỗ sâu
trong bóng tối, đó chính là Hoàng Sơn thôn. Nếu như quỷ vực
tăng cường độ lên một lần nữa, khi đó ngôi làng kỳ lạ này sẽ thực
sự xuất hiện trong thực tế.
Nhưng khi Tô Viễn nhìn chiếc điện thoại di động trong tay Tô
Thiển với quỷ nhãn của Sở Nhân Mỹ luôn có một cảm giác không
chân thực, giống như một cảm giác mơ hồ nửa vời.
"Che giấu quả thật rất sâu, nhưng cũng gân đạt tới, nếu nâng cao
quỷ vực một lần nữa sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng."
Tô Viễn lại nâng quỷ vực của Sở Nhân Mỹ thêm lần nữa.
Lúc này, căn phòng giống như biến mất khỏi thế giới này, Tô Viễn
đã nâng lực lượng linh dị quá cường đại, đã can thiệp vào hiện
thực. Hắn muốn đem một số vật có thật rời khỏi thế giới này, vĩnh
viễn biến mất ở thế giới này.
Và như thể phá vỡ một ranh giới nào đó, một con đường bùn
màu vàng kỳ lạ trải ra từ dưới chân hắn, dẫn thẳng đến ngôi làng
trong bóng tối phía xa.
Nhưng trong làng có một tòa biệt thự với phong cách kỳ lạ, không
hòa hợp với những ngôi nhà xung quanh. Đó là một quỷ ốc, là nơi
ở của Toshio và trong quỷ ốc đó có một cái giếng, nhưng đáng
tiếc là không có thứ gì trong đó.
Hành động của Tô Viễn hiển nhiên đã khiến Toshio trong quỷ ốc
kinh hãi. Lúc này hắn đang chân trân chạy ra khỏi quỷ ốc, dọc
theo con đường bùn vàng thẳng đến chỗ Tô Viễn.
Nhưng Tô Viễn không chú ý đến nó. Hắn cảm thấy rằng có gì đó
đã thay đổi trong quỷ vực của Sở Nhân Mỹ.
Có vẻ như họ đã có thể gửi một số lệ quỷ và linh hôn không đáng
sợ ra khỏi thế giới thực, hoặc trực tiếp vào thôn Hoàng Sơn.
Trong khoảng thời gian trên xe buýt, không chỉ Toshio đã trưởng
thành mà Sở Nhân Mỹ cũng đã trưởng thành lên.
Bây giờ nhìn lại, độ kinh khủng của quỷ vực thôn Hoàng Sơn
tuyệt đối không thấp hơn so với quỷ vực tâng thứ năm của quỷ
nhãn của Dương Gian. Nhưng không chỉ có như vậy, Tô Viễn có
thể cảm giác được độ kinh khủng của quỷ vực thôn Hoàng Sơn
thậm chí có thể thăng cấp hơn nữa.
Nhưng hiện tại hiển nhiên không cần phải làm đến cấp độ như
vậy, mặc dù giờ phút này hắn phải đối mặt với quỷ hồn ẩn giấu
rất sâu.
Nhưng đồng thời cũng gián tiếp cho thấy quỷ hồn kia nhất định
không đơn giản, có đặc điểm riêng còn đáng sợ như thế nào thì
phải thử mới biết.
Tuy nhiên, không thể tin được.
Căn phòng không bị bóng tối xâm chiếm hoàn toàn mà là bị một
loại lực lượng linh dị khác chống lại, khiến một khu vực nhỏ của
ký túc xá biến thành hiện thực.
Đó tình cờ là nơi Tô Thiển đang đứng.
Nhiều điều ẩn giấu đã được tiết lộ dưới cuộc đối đầu linh dị này.
Thực ra.
Giờ phút này, cấp độ linh dị của quỷ vực đã đạt đến cực hạn mà
quỷ hồn có thể ẩn nấp.
Thấy rồi.
Lúc này, Tô Viễn nhìn thấy tại vị trí camera sau của điện thoại có
một quỷ nhãn. Con mắt thật đáng sợ, đỏ ngâu tràn đầy oán hận.
Khi nhìn thấy nó, Tô Viễn cũng có thể cảm thấy một ánh mắt kỳ
lạ và hung ác đang đổ đồn về phía mình.
Tại thời điểm này, hắn đang bị quỷ theo dõi. Mà Tô Viễn nhìn hắn
không chút sợ hãi. Bởi vì không biết từ lúc nào hình tượng của
hắn đã thay đổi. Hắn có mái tóc đen nhánh dài đến eo, mặc áo
lam, hai mắt tái nhợt đáng sợ, không thấy được con ngươi. Nếu
bỏ phân đỉnh đầu ra thì từ khuôn mặt đến những cái còn lại căn
bản đều giống lệ quỷ. Nhưng người ngoài nhìn vào sẽ không thấy,
đều bị ảo giác che mắt.
Chẳng hạn như Tô Thiển, trong mắt cô, Tô Viễn vẫn như trước,
không có gì khác thường.
Một con quỷ mang khuôn mặt người!
Hai quỷ nhãn trừng mắt nhìn nhau, đột nhiên rơi vào im lặng.
"Quỷ hồn này không tôn tại trong thực tế, nó chỉ được tạo ra bởi
những lời nguyền và phương tiện truyền thông. Những gì tôi nhìn
thấy chỉ là một hình ảnh, không phải là nguồn gốc thực sự của lệ
quỷ. Tôi đoán tỷ lệ thành công của việc giam câm nó không cao.
Tô Viễn đánh giá quỷ nhãn kia rôi đại khái đưa ra phán đoán.
Hắn biết rằng những quỷ hồn như vậy tôn tại nhưng đây là lân
đầu tiên hắn nhìn thấy chúng.
Không có thực thể và nó thiên vê một loại hiện tượng linh dị nào
đó, gân với một sự tồn tại duy tâm.
Nhưng cứ như vậy mà làm Tô Viễn rút lui thì quá đơn giản.
"Chúng ta phải thử trước đã." Tô Viễn xoa đầu Toshio ra hiệu
đi chơi trước, đừng cản trở hắn
làm việc. Ngay sau đó, bóng dáng của cậu đột nhiên xuất hiện
bên cạnh Tô Viễn.
Hắn duỗi ra một bàn tay trong suốt, hoàn mỹ, chộp lấy con mắt
phía sau điện thoại.