Đang lúc hắn nghĩ như vậy, lại nghe Hứa Phong hỏi: "Nó đã hứa
với cậu?”
"Đúng vậy!" Shin Soo-joon trả lời rất thản nhiên,'Vị trí của chiếc
xe buýt này cũng là nó nói cho tôi biết, sau đó tôi nghĩ ra một
biện pháp cố ý chọc giận bọn họ, bọn họ lập tức theo tôi lên xe.'
"Cái giá phải trả thì sao?"
Lúc này Hứa Phong cười lạnh nói: "Những thứ quỷ quái kia cũng
không phải dễ ở chung như vậy, cũng sẽ không có tốt bụng giúp
người khác như vậy, cậu để cho nó giúp cậu thực hiện nguyện
vọng, vậy chính cậu trả lại cái gì?"
Trâm mặc một lát, Shin Soo-joon nói: "Thời khắc bọn họ chết hết
đi, tôi cũng sẽ chết theo, tôi không làm sail Nếu họ giết tôi ngay
bây giờ, họ cũng sẽ chết."
'Khó trách cậu một mực chọc giận bọn họ.'
Hứa Phong bừng tỉnh đại ngộ khẽ gật đầu, xem như hiểu được
hành vi khó hiểu của người này, sau đó anh ta trở lại chỗ ngồi của
mình, không quan tâm với tất cả những gì phát sinh trên xe.
Đúng vậy, anh ta thật sự cúi đầu xuống, tiếp tục ngủ, vê phần
Lâm Bắc, tựa hồ đã sớm ngủ như chất.
Mà ngay lúc này. VỊ trí lái xe buýt mặc dù đã không có ai lái xe,
nhưng vô lăng xe buýt vẫn quay nhẹ, giống như có một người
đàn ông vô hình đang điều khiển xe đi đến một nơi không xác
định.
Mà bên ngoài xe là một mảnh mờ mịt, yên tĩnh không tiếng động,
dĩ nhiên đã đi tới một thế giới không rõ mà thân bí, đã hoàn toàn
rời khỏi xứ sở kim chi
Một màn trước mắt này đã hoàn toàn vượt ra ngoài nhận thức,
tên cầm đầu lấy lại tinh thân từ trong đau đớn, mới vừa rôi cậu ta
đã nghe toàn bộ hành cuộc nói chuyện giữa hai người và hoàn
toàn biết được ý đồ chân chính của đối tượng ngày xưa luôn bị
mình bắt nạt, giờ phút này không khỏi sinh ra hàn ý.
Tên này... thật sự định lôi kéo mình cùng chết!
Không hiểu sao trong lòng cậu ta lại sinh ra hối hận khó tả, nếu...
nếu trong quá khứ cậu ta không quá mức như vậy, vậy thì hôm
nay sẽ không...
Nhưng mà giờ phút này hối hận đã không còn kịp nữa rồi, người
ở trên xe, muốn xuống xe cũng không phải chuyện dễ dàng như
Vậy.
Tên hư hỏng không tiếp tục thương tổn Shin Soo-joon, bởi vì vừa
rồi bọn họ đêu đã nghe rõ ràng, một khi bọn họ chết, Shin Soojoon cũng sẽ chết, nhưng ngược lại cũng tương tự, một khi Sin
Soo-joon chết, bọn họ cũng sẽ chôn cùng.
Trong lúc nhất thời họ không khỏi nôn nóng.
Nên làm cái gì bây giờ đây đại ca, anh mau nghĩ biện pháp đi!”
"Em không muốn chết đâu đại cal"
"ÐĐều do chúng mày, bình thường quá đáng quá rồi."
Soon Poong, làm như mày không làm gì quá đáng vậy.
Sau khi bọn họ hiểu được tình cảnh của mình lúc này, lúc này có
người nơm nớp lo sợ không biết nên làm thế nào cho phải, thậm
chí còn có người trốn tránh đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau. Cái ác
của bản chất con người đã được phơi bày tại thời điểm này.
Không ai chân chính nguyện ý tự tìm đường chết, con kiến hôi
còn muốn sống, huống chi là con người.
Tô Viễn yên lặng quan sát Shin Soo-joon, nhưng mà mặc dù là
thông qua quỷ nhãn của Sở Nhân Mỹ, nhưng vẫn không nhìn ra
trên người cậu ta có gì dị thường.
Nhưng nếu cậu ta đã đụng phải lệ quỷ không biết kia, trên người
khẳng định có linh dị nào đó không cách nào dùng phương thức
thông thường quan sát được, mới có thể kết nối sinh mệnh của
nhau với nhau, sống cùng sống, chết cùng chết.
Có lẽ đó là lời nguyên của bút tiên...
Đang lúc hắn nghĩ như vậy, Tô Viễn lại kinh ngạc phát hiện, đám
hư hỏng kia lại muốn mở cửa xe nhảy ra, có người thậm chí còn
đang cầm nắm đấm đập cửa sổ xe, tựa hồ là muốn theo cách này
có cơ hội thoát hiểm.
Tô Viễn nhìn liên tục lắc đầu, nếu như xe buýt linh dị này thật sự
dễ dàng có thể bị đập vỡ cửa sổ xe, vậy cũng không có khả năng
chở nhiều lệ quỷ như vậy đi tới vùng đất linh dị.
Cho dù là lệ quỷ nhỏ yếu hơn nữa, cho dù như thế nào cũng
đáng sợ hơn nhân loại nhiều. Nhưng một chuyện khiến hắn
không ngờ tới xảy ra.
Tô Viễn trơ mắt nhìn đám hư hỏng này lộ ra tuyệt vọng, trong lúc
bất chợt, xe buýt lại phanh gấp, suýt nữa sẽ làm cho người trên
xe thiếu chút nữa bay ra ngoài.
Ngoại trừ quỷ có thể ngồi vững, bao gồm cả hai ngự quỷ giả kia
cũng vậy, phanh bất thình liệt khiến cho bọn họ không hề phòng
bị, những người khác lại càng ngã lên nhau.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng lẽ lại tắt máy?"
Hứa Phong kinh ngạc nhìn vê phía trước, từ khi lên xe tới nay,
ngoại trừ tắt máy ra, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra biến cố
như Vậy.
Không chỉ cậu ta nghĩ vậy, Lâm Bắc và Tô Viễn cũng có ý nghĩ
tương tự.
Họ có hiểu biết quá ít với xe buýt.
Sau khi xe buýt phanh gấp, sự thay đổi vẫn chưa dừng lại ở đó,
ngay sau đó, cửa xe phía trước và phía sau đồng loạt mở ra,
nhưng đèn trong xe vẫn chưa tắt mà sáng như cũ.