Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 273: Thành phố Tiểu Xuân



Trong phòng làm việc, Vương Tiểu Minh nhìn về phía Tô Viễn,
ngoại trừ hai người ra, còn có Lý Quân và Triệu Kiến Quốc ở đây.
"Vẫn là câu nói kia, gia nhập tổng bộ miễn bàn, có lợi có thể gọi
tôi, mặt khác, anh còn nợ tôi ba cây nến quỷ, chờ khi cần tôi sẽ đi
tìm anh. Đúng rôi! Đây là một tài liệu, anh tự xem mà làm đi."
Tô Viễn ném một tài liệu đã chuẩn bị xong qua cho anh ta.
Vương Tiểu Minh mở ra thì phát hiện bên trong có vài tấm ảnh.
Đồ vật trong ảnh rất quỷ dị, một cây xương trắng cắm rễ trên
mặt đất quỷ dị phát triển, trên thân cây một hình người màu đen
cao chừng ba mét, đâu bị một cái định đóng đỉnh trên thân cây,
nhìn qua vô cùng kinh hãi dọa người.
"Khó có thể tin, đây là lực lượng linh dị ẩn giấu trong thành phố
Đại Xương?”
Ánh mắt Vương Tiểu Minh dời khỏi ảnh chụp, thu những bức ảnh
này lại, ánh mắt nhìn về phía Tô Viễn tràn ngập ý tứ thăm dò.
"Khó trách ngay cả người như cậu cũng sẽ do dự cân nhắc có nên
phóng thích quỷ vật này hay không, mấy thứ này cậu lấy đâu ra?
Cậu còn biết bí mật gì nữa?” Tô Viễn nói: "Tôi biết thứ gì đó
không quan trọng, quan trọng là toàn bộ đồ vật trong bức ảnh
này đã biến mất không thấy đâu, không ở chỗ ban đầu, rất có thể
đã trốn trong một góc nào đó trên thế giới, nói không chừng đây
sẽ là một sự kiện linh dị cấp S còn khủng bố hơn, anh phải chuẩn
bị tâm lý."
Đây cũng không phải là lời cảnh báo giật gân, cho đến nay mức
độ kinh khủng của chủ nhân quỷ nhãn vẫn là một câu đố.
Thế nhưng chỉ dùng quỷ nhãn mà Dương gian thu được là có thể
mở ra năng lực khởi động lại thậm chí còn đáng sợ hơn, điều này
đủ để thấy, chủ nhân quỷ nhãn bị quan tài đóng định hạn chế
đến tột cùng sẽ khủng bố cỡ nào.
Có lẽ thứ hạn chế nó cũng không chỉ có đỉnh quan tài mà còn có
cây xương trắng phía sau nó, hai vật phẩm linh dị kết hợp mới có
thể áp chế nó.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán cá nhân của Tô Viễn mà thôi,
cụ thể như thế nào... hắn sợ rằng ngay cả tác giả của nguyên tác
cũng không nghĩ ra làm thế nào để lấp được hố này.
"Tôi sẽ làm ra một bản đánh giá nguy hiểm, sau đó viết báo cáo,
đây không phải là chuyện của một mình cậu, mà là chuyện của cả
tổng bộ." Vương Tiểu Minh nói. Giáo sư Vương, là cái gì? Triệu
Kiến Quốc tiến lại gần muốn hỏi.
"Một vài nguy hiểm tiềm tàng khiến người ta vô cùng để ý, sau
này ông sẽ biết, trước mắt phải giữ bí mật.
Triệu Kiến Quốc nghe vậy thì không hỏi nữa.
"Được rồi, điêu nên nói tôi đều đã nói, tôi cũng nên đi rồi nếu
không sẽ rất bận rộn, không có thời gian ở cùng các người."
Tô Viễn để lại những lời này, bỗng nhiên lại tựa như nghĩ tới cái gì
đó, quay đầu nhìn về phía Triệu Kiến Quốc.
"Ồ!I Đúng rồi, đội trưởng Triệu, tôi hỏi ông một chuyện, người
phụ trách thành phố Tiểu Xuân là ai? Cuộc họp này có đến
không?"
Người phụ trách thành phố Tiểu Xuân?
Hắn hỏi cái này để làm gì?
Triệu Kiến Quốc trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật nói:
"Người phụ trách thành phố Tiểu Xuân là Hứa Phong, nhưng cậu
ta đã mất tích một thời gian, cho nên cũng không tới, thế nào?
Cậu có suy nghĩ gì với thành phố Tiểu Xuân? Hay là Hứa Phong
có quan hệ gì với cậu?”
Đối mặt với câu hỏi thăm dò của Triệu Kiến Quốc, ánh mắt Tô
Viễn lóe lên: "Không có gì, chính là có một số việc phải làm, có
thể sẽ đi thành phố Tiểu Xuân một chuyến, vốn còn muốn chào
hỏi người phụ trách thành phố Tiểu Xuân trước, hiện tại xem ra
cũng không cần thiết."
Vừa nghe Tô Viễn muốn đi thành phố Tiểu Xuân, lập tức vẻ mặt
Triệu Kiến Quốc trở nên khẩn trương.
"Có liên quan đến sự kiện linh dị không!?"
"Không cần phải khẩn trương như vậy, một ít chuyện riêng mà
thôi, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn! Được rồi, tôi đang vội, đi
trước đây!"
Nói xong, vì tránh cho Triệu Kiến Quốc hỏi này hỏi nọ, Tô Viễn
trực tiếp mở quỷ vực, chỉ thấy bóng đen chợt lóe, cả người không
thấy bóng dáng.
Vài phút sau.
Tô Viễn xuất hiện gân khu đô thị mới của thành phố Tiểu Xuân.
Nơi này mọi người qua lại không hê chú ý một góc nào đó đột
ngột xuất hiện thêm một người.
Tô Viễn từ trong góc đi ra vừa đi vừa lấy ra điện thoại vệ tinh của
tổng bộ, cầm điện thoại vệ tỉnh bê ngoài giống đại ca lớn đi trên
đường cái, quả thật dẫn tới rất nhiều người chú ý, nhưng Tô Viễn
cũng không thèm để ý.
Hắn gọi trực tiếp cho nhân viên tổng đài.
'"Alo? Có ai không? Cô có ở đó không?
"Tôi có, Tô Viễn tiên sinh."
Đâu dây bên kia, lập tức truyên đến giọng nói mềm mại của Ngô
Thu Ngữ: "Xin hỏi anh cần giúp đỡ gì?"
"Giúp tôi xác định vị trí của điện thoại vệ tỉnh của Hứa Phong,
người phụ trách thành phố Tiểu Xuân.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.