Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 265: Người của diễn đàn (2)



Dương Gian suy nghĩ một chút, anh ta cũng chưa từng nghe qua,
nói vậy cũng là tổ chức ngự quỷ giả dân gian gì đó tương tự như
câu lạc bộ Tiểu Cường.
Sau đó anh ta nhìn về phía Tô Viễn, trong ánh mắt tràn đây ý dò
hỏi.
Tô Viễn gật đầu nói: "Vậy thả bọn họ xuống trước đi, tiếp tục như
vậy bọn họ sẽ chết, mấy ngự quỷ giả này mà chết ở đây, quỷ
trong thân thể chạy ra mang đến phiên toái cho nơi này cũng
không tốt, dù sao có hai chúng ta ở chỗ này, bọn họ cũng không
gây ra được bao nhiêu sóng gió.'
Dương Gian suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, lập tức thả bọn
họ xuống, sau đó thu hồi dây thừng quỷ.
Giây tiếp theo, vô số dây thừng quỷ rủ xuống bên trong quỷ vực
bắt đầu nhanh chóng biến mất, chỉ trong chốc lát, sợi dây thừng
lúc trước giống như là ảo giác đã biến mất khỏi tâm mắt mọi
người không thấy đâu.
Mà Lâm Lạc Mai thiếu chút nữa bị dây thừng siết chết ngã xuống
đất, đầu óc choáng váng, thật lâu cũng không hồi phục.
Thấy tình huống này, Tô Viễn trong lòng khẽ động, thâm niệm
một tiếng: "Hệ thống, đánh dấu cho tôi.
- Hệ thống đã đánh dấu thành công, nhận được vật phẩm là một
nến quỷ trắng.
Hắn có một câu không biết có nên hỏi hay không!
Bỗng nhiên thân sắc Dương Gian khẽ thay đổi, nhìn về phía Tô
Viễn, cảm giác rất kỳ quái.
Không phải anh đã nói là thả bọn họ xuống sao?
"Sao sắc mặt anh lại kém như vậy?”
Tô Viễn hít sâu một hơi nói: "Không có gì, Dì cả tới mà thôi!"
Dì cả?
Cái quái gì vậy? Dương Gian kỳ quái nhìn Tô Viễn, không rõ
nguyên nhân, nhưng anh ta cũng không rối rắm quá nhiều về vấn
đề này.
Bởi vì vì chứng minh mình không phải đang nói dối, vì bảo vệ
mạng nhỏ, La Tế Nhất đã lấy ra một cái điện thoại di động vội
vàng gọi điện.
Dương Gian tàn nhẫn ngoài dự liệu của anh ta, dù sao nào có
người vừa nghe giải thích vừa chuẩn bị động thủ giết người, còn
có Tô Viễn này cũng vậy, giống như người chết không phải chính
hắn thì e rằng hắn còn sợ thiên hạ không đủ loạn.
Nhưng bi kịch nhất chính là, người phụ trách tổng bộ muốn giết
loại ngự quỷ không có thân phận chính đáng như bọn họ thì ngay
cả thông báo cũng không cân, nhất là bọn họ phạm sai lầm trước,
ngay cả nhược điểm cũng bị người ta nắm.
Nếu nói ra, không chừng ngay cả người đứng ra nói chuyện giúp
cũng không có.
Sau khi điện thoại kết nối, La Tố Nhất vội vàng đưa điện thoại di
động tới.
"Người quản lý diễn đàn linh dị của chúng tôi muốn nói chuyện
với anh.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động, đang chuẩn bị nhận lấy thì lại bị
Tô Viễn ngăn lại.
"Để tôi nghe!" Đón ánh mắt khó hiểu của đối phương, Tô Viễn
nói: "Lát nữa cậu sẽ biết."
Dứt lời, hắn nhận lấy điện thoại từ trong tay La Tố Nhất.
Dương Gian thấy thế, cũng bỏ qua, trên mặt cũng không có thần
sắc không vui, chỉ là có chút tò mò vì sao Tô Viễn lại chủ động
đưa tay nói muốn nghe điện thoại.
Tô Viễn cầm lấy điện thoại di động, trực tiếp mở rảnh tay.
Trong khi đó.
Tại tâng trên cùng của một tòa nhà chọc trời, thành phố Đại Hải.
Trong một phòng hội nghị, có một chàng trai trẻ tuổi mặc trang
phục giản dị, khoảng chừng hai mươi tuổi, cậu ta tên là Diệp
Chân, là người quản lý của diễn đàn linh dị.
Sau khi điện thoại vang lên, cậu ta cho rằng bên La Tố Nhất có
tin tức, cho nên gọi điện thoại thông báo cho bên này, không nghĩ
tới trực tiếp mở miệng chính là một giọng nói xa lạ.
Cậu không nên phái người tới
Diệp Chân ngẩn người, cái tác phong quen thuộc như vậy là sao?
Nhưng chẳng bao lâu cậu ta đã phản ứng lại.
"Nhưng tôi vẫn phái người đi!"
Tô Viễn nói: "Đây là lỗi của cậu!"
Nhưng mà đầu dây bên kia lại là một giọng nói kiêu ngạo.
"Diệp mỗ tôi vĩnh viễn không sai
"Không, cậu sai rôi, sai lâm rất lớn!" Tô Viễn trâm giọng nói: "Bởi
vì sai lầm của cậu nên bọn họ đã rơi vào trong tay tôi
Diệp Chân ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại nói: "Cậu hãy nể mặt
Diệp mỗ tôi mà thả bọn họ ral"
"Cậu muốn mặt mũi chẳng lẽ tôi không cần sao? Tôi hỏi cậu, nửa
đêm nửa hôm có người tới quấy rây mộng đẹp của cậu thì cậu sẽ
làm gì?”
"Đương nhiên là giết hắn!" Diệp Chân nói nói giọng cương quyết,
không biết đầu dây bên kia, La Tố Nhất ba người khóc không ra
nước mắt nhìn điện thoại.
Lão đại, đừng mà...
Tô Viễn thì vui mừng nói: "Quả nhiên tôi đã không nhìn lâm cậu,
tôi và cậu đều là cùng một loại người, vậy hiện tại tôi sẽ xử lý..."
"Chờ... Chờ đất"
Diệp Chân vội vàng ngăn cản hành vi của Tô Viễn, nói như thế
nào, ba người này đều là đàn em của cậu ta, đàn em đi giúp
mình làm việc, kết quả lại bị người ta xử lý, làm sao có thể nhịn
được!
"Cậu muốn thế nào?”
"Những lời này tôi nên hỏi cậu mới đúng, hơn nửa đêm phái bọn
họ tới là ý gì?"
Dương Gian nghe cuộc đối thoại khó hiểu của bọn họ, khóe mắt
có chút co giật.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.