Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 169: Miếu thờ (4)



“Anh là ai?"
Rất nhanh, có một cánh cửa cách Tô Viễn rất gân mở ra một khe
hở, ngay sau đó khe cửa lộ ra một con mắt.
Mặc dù có người trả lời nhưng lại là tiếng Anh.
Mà Tô Viễn chỉ có thể nghe hiểu đơn giản hỏi, hắn đáp lời: "Tôi
chỉ là một người qua đường, có người biết nói tiếng Trung không?
Tiếng Anh của tôi không tốt lắm."
Ngay lập tức, cánh cửa đóng sầm lại,
Lúc này Tô Viễn nhíu mày lại. Hắn đã bị lộ gì rôi sao?
Nhưng rõ ràng hắn còn chưa kịp làm cái gì mài
Đang lúc hắn cân nhắc có nên dùng thủ đoạn bạo lực để cho
những người này phối hợp với mình hay không thì cửa phòng vốn
đang đóng chặt lại một lần nữa bị mở ra.
Những cửa phòng này tựa hồ người bình thường mở ra từ bên
ngoài rất khó khăn nhưng từ bên trong mở ra thì lại không có
nhiều hạn chế như vậy.
Sau khi cửa phòng được mở ra, một người trung niên với khuôn
mặt tiêu tụy đi ra, đây là một người đàn ông có khuôn mặt châu
Á, vẻ mặt hốc hác, ánh mắt đờ đẫn, thân hình gây gò, các
phương diện tinh khí đều không tốt, khiến mọi người cảm thấy
tình trạng của ông ta đang rất tồi tệ.
"Cậu là ai? Làm sao cậu vào được đây? Cậu phải ra khỏi đây, nếu
không sẽ gây nguy hiểm cho chúng tôi, các phòng ở đây đã đủ
người rồi."
Người đàn ông vừa mở miệng nói chuyện đã muốn đuổi người,
hiển nhiên không hoan nghênh với người ngoài.
Vẻ mặt Tô Viễn có chút vi diệu, bởi vì nghe giọng điệu này của
ông ta chứng tỏ người sống sót nơi này tựa hồ còn không ít.
"Ở địa phương quỷ quái này các người sống sót như thế nào?
Làm thế nào để mở phòng? Có bao nhiêu người sống sót, nước
và thức ăn được giải quyết như thế nào?"
Người đàn ông trung niên này có chút kinh ngạc, không nghĩ tới
Tô Viễn thoáng cái đã hỏi tới trọng điểm, hơn nữa biểu hiện của
hắn thật sự là quá mức trấn định. Hắn chẳng những không chút
sợ hãi, ngược lại còn biểu hiện rất bình thản, rất bình tĩnh, hình
như đã sớm dữ liệu với tình cảnh của mình, còn chủ động nhắc
tới chuyện của bọn họ.
Lại nhìn cách Tô Viễn ăn mặc, người đàn ông nhất thời phát hiện
có chút dị thường, nơi này rõ ràng rất là âm lãnh ẩm ướt và u
ám, vì sao đối phương mặc kín như vậy, còn đeo kính râm...
Chẳng lẽ không sợ không nhìn rõ đường rồi đụng phải những thứ
đáng sợ kia sao?
Nghĩ tới đây, ông ta do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Người đã
không còn nhiều lắm, ban đầu có bốn năm mươi người, nhưng
lúc trước có quỷ tới, chết mười mấy người, hiện tại chỉ còn lại hơn
hai mươi người... làm sao cậu tới được đây?"
"Tôi tự mình tiến vào."
Người đàn ông nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, ngữ khí vui vẻ nói:
"Cậu tự mình tiến vào lắm? Chứ không vào nhầm? Cậu có biết lối
ra ở đâu không?” "Tôi biết, nhưng hiện tại tôi đi quá sâu, phải tốn
chút thời gian tìm mới được.
Tô Viễn nói: "Nhìn bộ dáng của ông có vẻ còn rất tỉnh táo, ông ở
chỗ này đã bao lâu rồi?"
"Đã... đã lâu lắm rồi! Lúc đầu tôi và bạn bè đi du lịch, nhưng
không biết làm thế nào một điều đã xuất hiện ở đây, hâu hết mọi
người ở đây đều xui xẻo, mơ hồ không biết làm thế nào lại đi vào.
Cầu xin cậu cho tôi biết lối ra ở đâu, đưa tôi đi cùng với, tôi có
tiên, tôi có rất nhiều tiên, đợi lúc đi ra ngoài tôi sẽ đưa tiên cho
cậu. Tôi muốn rời khỏi đây, không muốn ở lại nơi quỷ này."
Có vẻ như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mới ban đầu
người đàn ông còn trâm mặc uể oải bây giờ lại trở nên kích động,
trong lời nói mang theo nức nở, tâm tình kích động, giống như là
muốn khóc, ngăn cản không cho Tô Viễn rời đi.
Tô Viễn nói: "Kỳ thật sau khi tiến vào, các người không nên chạy
loạn, phải dựa theo đường cũ trở vê mới được."
"Tôi... tôi đã cố gắng, tất cả mọi người đã cố gắng, nhưng không
thể tìm thấy đường trở về."
"Ồ ! Như vậy rất có thể các người đã bị lực lượng linh dị mê hoặc.
Tô Viễn nói: "Tôi quên mất các ngươi là người thường, không
phải ngự quỷ giả, những thứ biết được cũng có hạn, nhưng có
thể sống sót xem như tốt rồi."
"Về chuyện dẫn ông đi ra ngoài, thật xin lỗi, hiện tại chuyện của
tôi còn chưa làm xong, hơn nữa muốn tôi tìm lối ra cũng không
dễ dàng, phải mất thời gian rất dài, cho nên hiện tại không được.
Dù sao các người ở chỗ này lâu như vậy thì cứ ở lại thêm một
chút đi, chờ tôi làm xong việc sẽ đến cứu các người ra ngoài.
Nói xong Tô Viễn tránh thoát khỏi người đàn ông kia, hắn đã thấy
được vật phẩm linh dị kia, nó ở trên vách tường cạnh lối đi.
Nhìn qua có chút giống như một cái miếu thờ cỡ lớn, lớn bằng
một cái tủ, ở trong lối đi đặc biệt bắt mắt.
Thế nhưng có vẻ người đàn ông càng thêm kích động, ông ta bắt
đầu lớn tiếng hô to, cũng không để ý có thể dẫn tới lệ quỷ du
đãng hay không.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.