Số phòng ngày càng tăng, nhưng mãi chưa tới số phòng mà Tô
Viễn muốn tìm.
Những căn phòng nơi này giống như được chuẩn bị cho lệ quỷ,
chỉ là rốt cuộc có nhiều lệ quỷ như vậy để lấp đầy các căn phòng
ở vùng linh dị này không, rất đáng để người ta hoài nghi.
Nếu có thể, đó sẽ là một chuyện khiến con người tuyệt vọng.
Trong phòng nơi này có lệ quỷ ở nhưng mà không phải phòng
nào cũng có, đa số các phòng đều trống rỗng, Tô Viễn liên tục
mở vài gian phòng phía sau nhưng đều không thu hoạch được qlì.
Không tìm thấy ai, cũng không tìm thấy quỷ.
Lúc đi thẳng đến gian phòng thứ 07, quỷ ảnh vốn chuẩn bị mở
cửa bỗng nhiên dừng lại, Tô Viễn nín thở ngưng thân, dán lên
cửa phòng nghiêng tai lắng nghe, hình như hắn nghe thấy cái gì
đó.
Tựa hồ có tiếng phụ nữ thống khổ rên rỉ, có đàn ông tức giận
măng, kèm theo tiếng thở dốc nặng nề, quan trọng nhất là những
thanh âm này đều không phải là tiếng Trung.
Hắn đã tìm thấy rồi?
Vẻ mặt Tô Viễn khẽ thay đổi, nghe thanh âm trong phòng, cũng
không chỉ có hai người, chẳng lẽ là vùng đất linh dị này còn có
những người sống sót khác đi lạc vào?
Hắn đoán vậy, nhưng sau đó lại cảm thấy có chút bất hợp lý.
Lệ quỷ ở chỗ này cũng không tính là ít, từ lúc hắn tiến vào đến
bây giờ, cũng đụng phải ít nhất ba đến năm con, địa phương
khủng bố và quỷ dị như thế, làm sao có thể có nhiều người bình
thường sống sót như vậy, nếu có thì vấn đề họ phải đối mặt đầu
tiên chính là thức ăn và nước uống, sau đó chính là lệ quỷ có thể
ra khỏi phòng lang thang bất cứ lúc nào.
Người bình thường thì không thể mở được cửa phòng, nhưng thứ
này lại vô dụng đối với lệ quỷ, ít nhất Tô Viễn sử dụng quỷ ảnh là
có thể dễ dàng mở cửa phòng, không có lý do gì lệ quỷ khác lại
không được.
Tô Viễn nghĩ như vậy, nhưng mãi không mở cửa phòng, bởi vì
hình như người trong phòng đang đánh nhau, có nam có nữ,
nhưng từ âm thanh có thể thấy tựa hồ là phía nữ đang rơi vào
thế hạ phong, tiếng kêu vô cùng vang dội.
Kêu lớn như vậy cũng không sợ dẫn quỷ tới đây.
Tô Viễn trong lòng chửi thâm một câu, xuất phát từ lễ phép, hắn
cảm thấy trước tiên phải thông báo cho người trong phòng một
chút, sau đó hắn giơ tay lên gõ cửa.
"Cốc cốc cốc..."
May mà đây không phải là quy luật giết người của quỷ gõ cửa,
nếu không người trong phòng sẽ chất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hẳn là phải ném quỷ gõ cửa vào
trong này mới đúng, nhiêu cửa như vậy, cũng đủ để nó gõ đến
mức tay bị chuột rút...
Ngay lúc tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng đột nhiên trở nên an
tính lại không còn tiếng động nào vang lên.
Nhưng Tô Viễn là một người có lòng kiên nhẫn, vẫn tiếp tục gõ
cửa.
"Cốc cốc cốc... cốc cốc cốc..."
Trong căn phòng vốn nên tối tăm giờ phút này lại đứng đầy
người, ước chừng có năm sáu người, khiến cho căn phòng vốn
không lớn có vẻ khá chật chội.
Tất cả những người này đều là người nước ngoài, màu da ngăm
đen, người đầy hình xăm chiếm đa số, ai nấy đều cao lớn, vẻ mặt
hung ác.
Cũng không biết bọn họ tìm được ngọn nến ở đâu, miễn cưỡng
duy trì ánh sáng trong phòng, cũng may mà có những ngọn nến
này, nếu không đứng trong phòng cũng không nhìn thấy người,
chỉ có thể nhìn thấy một hàm răng trắng.
Bởi vì quá đen, ngoại trừ hàm răng đặc biệt bắt mắt.
Mà trên sàn nhà phía sau bọn họ, một cô gái Âu Mỹ đang nằm
sấp trên mặt đất như sắp chết, hiển nhiên vừa rồi đã xảy ra
chuyện gì không cân nói cũng biết.
'Con mẹ nó, đã nói cho các người đừng gây ra động tính lớn như
vậy, hiện tại dẫn những thứ quỷ quái kia tới rồi."
"Cái này không thể trách tao, chỉ trách cô ta kêu quá lớn."
"Nhỏ giọng một chút, thứ kia còn chưa đi...
Trong phòng truyền đến tiếng trao đổi rất nhỏ, hiển nhiên những
người này biết bình thường ngoài cửa có cái gì, có thể thấy bọn
họ tựa hồ sinh hoạt ở chỗ này một thời gian nhất định.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của những người này, tiếng gõ
cửa kéo dài rất lâu như thể cái gì đó bên ngoài cửa không muốn
từ bỏ.
Tất cả mọi người không khỏi khẩn trương lên.
Tuy rằng bọn họ có súng, nhưng những thứ quỷ kia cũng không
phải dùng súng là có thể đối phó, nếu không cũng không đến
mức chết nhiêu người như Vậy.
Một khi bị thứ kia chạy vào, phỏng chừng tất cả mọi người trong
phòng đều sẽ chết!
Chỉ có thể chờ mong thứ kia sẽ tự mình rời đi.
Đáng tiếc là, tình huống không muốn để cho người khác nhìn
thấy xảy ra, tiếng gõ cửa kéo dài một thời gian sau đó ngừng lại,
còn không đợi những người này thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó một
tiếng kẽo kẹt vang lên.
Cửa phòng mở ra một khe hở.
"Đệch! Giữ cửa lại, đừng để thứ quỷ đó vào!"
Lúc này có người bị dọa đến mức ngay cả giọng nói cũng biến
dạng, ngay sau đó người trong phòng đồng loạt xông lên, chặn
cửa phòng đang mở ra, rồi lại đóng đóng lại. "Thật nguy hiểm,
suýt chút nữa thứ kia đã tiến vào được."