Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 147: Thẩm Tây (1)



Nếu thật sự xảy ra loại chuyện này, chỉ sợ khách sạn hiện giờ đã
sớm bị lệnh đình chỉ kinh doanh chỉnh đốn rồi, dây cảnh giới cũng
đã sớm bị kéo lên, cấm người không liên quan ra vào mới đúng.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Suy nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển nhiều lần, có lẽ là nhìn Tô
Viễn suy nghĩ quá lâu, nữ lễ tân không thể không dùng thanh âm
nhẹ nhàng êm tai của cô lặp lại một lần nữa.
"Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
Tô Viễn từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần lại: "Ồ... vui lòng giúp
tôi mở một phòng đơn, nhân tiện, tôi có thể hỏi cô một câu
không?"
“Tiên sinh, mời anh nói!"
Môi trường và mức độ sạch sẽ của khách sạn của cô thế nào,
thảm bao lâu thay một lần? Cô nhìn bên kia, thảm đều bẩn như
vậy còn chưa dọn đẹp, tôi cảm giác khách sạn các người có phải
định bức chết người có bệnh sạch sẽ đúng không?”
Nói xong, Tô Viễn chỉ chỉ tấm thảm để lại dấu chân màu đen trên
mặt đất bên kia.
"Ôi ! Thật sự rất xin lỗi."
Sau khi bị nhắc nhở như vậy, có vẻ lúc này nữ lễ tân mới nhìn
thấy dấu chân kia, kinh ngạc há miệng nói: "Có thể là bị nhóm
khách vừa rồi đi vào làm bẩn, dì vệ sinh của khách sạn chúng tôi
ở phương diện này rất nghiêm túc, ở phương diện vệ sinh, mỗi
phòng đều đặc biệt chu đáo, tuyệt đối sạch sẽ, điểm này xin anh
yên tâm.
Dấu vết dễ thấy như thế, nhưng bọn họ lại giống như không nhìn
thấy, chẳng lẽ bị lực lượng linh dị ảnh hưởng sao?
Tô Viễn âm thâm nghĩ đến.
Sau đó, nữ lễ tân đưa cho hắn một thẻ phòng, là một gian duy
nhất nằm trên tâng ba.
"Tiên sinh, xin cất thẻ phòng của anh, nếu ngài muốn trả phòng
trước một giờ chiều ngày mai thì xin thông báo trước cho lễ tân.
Nhìn nữ lễ tân lộ ra nụ cười ngọt ngào, Tô Viễn khẽ gật đầu ý bảo
đã biết, sau đó đi vê phía cầu thang lâu hai.
Hắn không chọn đi bằng thang máy.
Đi trên câu thang hình vòng cung kia, giãm lên thảm, Tô Viễn cẩn
thận vòng qua dấu chân màu đen kia rồi đi tới trước cửa lớn lầu
hai.
Cửa kính kép theo phong cách châu Âu có thể dễ dàng nhìn thấy
bên trong.
Bên trong có một lối đi thật dài được trải thảm, bên trong yên
tính không tiếng động, cũng không nhìn thấy có dáng có người đi
lại, ánh sáng mờ nhạt vốn nên tạo cho người ta có một loại cảm
giác ấm áp, nhưng sau khi biết tình huống chân thật của khách
sạn này, Tô Viễn luôn cảm thấy trong khách sạn vô cùng u ám.
Có lẽ đó là một tác dụng tâm lý.
Trong lối đi lầu hai nhìn không thấy cái gì, Tô Viễn cũng không có
cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, mọi thứ đều có vẻ rất bình
thường.
Hắn đẩy cửa, cửa lớn lầu hai không có phát sinh dị thường mà dễ
dàng bị mở ra, cũng không có chuyện bất thường nào cả, trên
thảm đi cũng không lưu lại dấu chân màu đen, có vẻ lệ quỷ kia
lúc này vẫn chưa tiến vào lầu hai.
Nói thật, nếu không phải thanh đao gỗ kia quá mức hung tàn,
ngay cả lệ quỷ cũng có thể trực tiếp cắt xén thì Tô Viễn cũng
không đến mức phải cẩn thận như thế.
Thanh đao kia ngoại trừ không thể tổn thương lệ quỷ có phương
thức tôn tại đặc thù thì đều có thể chém đứt đa số lệ quỷ có cơ
thể.
Tô Viễn rất hoài nghi bao gồm cả quỷ họa cũng thế, thậm chí là
quỷ sai cũng vậy, có thể chống cự được tập kích từ thanh đao chỉ
sợ vẫn là một ẩn số. Cho nên thân thể nhỏ bé này của hắn mà bị
thanh đao kia xoẹt vào một chút, ngoại trừ có thể kịp thời khởi
động lại ra, chỉ sợ không có bất kỳ may mắn nào có thể tránh
được tập kích từ nó.
Hơn nữa sau khi bị bổ ra, có thể khởi động lại hay không vẫn còn
là một ẩn số.
Nếu muốn tránh thanh đao tập kích cũng không khó, thậm chí có
thể nói rất đơn giản, mở quỷ vực hoặc là dán vào góc tường đi
đều được, chỉ cần không lưu lại dấu chân là được.
Chỉ là không hiểu sao dán vào góc tường lại cho người ta cảm
thấy đang làm chuyện lén lút, cử chỉ quá mức hèn mọn, không
tao nhã, cũng quá mất thân phận. Lỡ bị người khác lâm tưởng là
trộm cắp cũng không tốt, cho nên Tô Viễn quyết định mở quỷ
vực, bao trùm bản thân là được.
Đúng lúc hắn chuẩn bị mở quỷ vực thì sau lưng hắn truyên đến
một giọng nói rụt rè: "Có phải là anh không?
Ai vậy?
Tô Viễn cảnh giác quay người lại, lại phát hiện phía sau có một
em gái dáng người cao gầy, mái tóc dài khẽ bay.
Mà cô gái sau khi nhìn thấy khuôn mặt Tô Viễn, lúc này vẻ mặt
mừng rỡ, giọng điệu kích động nói: "Quả nhiên là anhIl"
"Cô là ai?" Nghe những lời này, Thẩm Tây giật mình, phát hiện
đối phương lộ vẻ mặt đê phòng, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Sau đó, cô háo hức nói: Là tôi, là tôi" Anh quên rôi sao? Khu
thắng cảnh cánh đồng lúa ở thành phố Đại Đông, người rơm
nhiễm máu kia, là anh đã cứu tôi
Còn có chuyện này sao?


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.