Dặn dò xong những thứ này, Tô Viễn lập tức rời đi.
Mà Lý Quốc Minh thì dựa theo quy trình đã diễn tập từ trước bắt
đầu bận rộn, gọi cho xe cứu thương, xe cứu hỏa...
Dù sao mặc kệ sự kiện bất ngờ trước mắt là tai nạn bình thường,
hay là sự kiện linh dị khiến anh ta đau đầu nhất, nếu nguy hiểm
đã được giải trừ thì làm thủ tục trước rôi tính sau, ngoại trừ báo
cáo sẽ rất làm cho anh ta đau đầu.
Mà lúc này Tô Viễn đã xuất hiện ở một nhà hàng, bận rộn lâu như
vậy, hắn đã đói bụng. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là tâm tình tốt,
sau khi gọi một ít thức ăn, hắn bắt đầu suy tư kế hoạch kế tiếp.
Chuyện quỷ gõ cửa có thể đặt sang một bên trước, vê phần bà
lão trong bệnh viện kia đã bị quỷ gõ cửa mang đi.
Về phân nó có thoát khỏi quỷ vực của quỷ gõ cửa rồi xuất hiện ở
nơi khác hay không, cái này cũng không nằm trong phạm vi suy
nghĩ của hắn, khả năng lớn nhất sẽ xuất hiện ở đảo quốc.
Dù sao sau này Dương Gian đã giam giữ quỷ gõ cửa ở quốc đảo,
cho nên khả năng xuất hiện ở quốc đảo cũng là lớn nhất...
Chờ đã! Tô Viễn cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó, nếu
như nhớ không lâm, Dương Gian hình như cũng từng dùng lời
nguyền của quỷ gõ cửa đi lừa Triệu Khai Minh ở thành phố Đại
Xương?
Liệu bà lão kia có bị đưa đến thành phố Đại Xương hay không?
Không loại trừ khả năng này...
Vừa nghĩ tới một đoạn thời sau Dương Gian có khả năng sẽ gặp
bà lão trong quỷ vực của quỷ gõ cửa, Tô Viễn không khỏi toát mồ
hôi.
Chính mình hình như vô hình trung hãm hại Dương Gian một
phen.
Quy luật giết người của bà lão kia có chút đặc thù, rất có khả
năng là nguyên rủa phải chết, nếu như không kịp thời cắt đứt, rất
dễ dàng trúng chiêu.
Tô Viễn cảm thấy mình cần phải gọi điện thoại nhắc nhở Dương
Gian một chút, nhưng thật không ngờ, một cuộc điện thoại khác
lại gọi tới trước.
Là Triệu Kiến Quốc.
"Alo, là tôi, Triệu Kiến Quốc."
"Ồ ồ, đội trưởng Triệu, lại có chuyện gì sao?" Tô Viễn nói.
Triệu Kiến Quốc cười nói: "Tôi gọi đến để cảm ơn cậu, cảm ơn
cậu đã giúp đỡ giải quyết sự kiện linh dị này.
"Không có gì." Tô Viễn thở dài nói: "Thật đáng tiếc, lúc đi tới, Chu
Băng đã chết vì lệ quỷ hồi sinh, tôi giam giữ thi thể của cô ấy đặt
ở trong nhà xác của bệnh viện, ông nhớ rõ phái người đi thu dọn.
Đúng rồi, thù lao nên cho tôi vẫn là phải đưa cho tôi! Tôi cũng
phải hoàn trả tổn thất trong nhiệm vụ.
"Đây là chắc chắn, cho dù phải tìm tổng bộ thanh toán, còn vấn
đề của Chu Băng tôi đã phái người đi." Triệu Kiến Quốc nói: Sau
đó còn có một chuyện chính là không biết cậu có giam giữ lệ quỷ
nguồn gốc của sự kiện linh dị này hay không?”
Đây là muốn hỏi một tình huống cụ thể?
Tô Viễn tặc lưỡi: "Không có." Đầu dây bên kia sửng sốt, thật
không ngờ lại là câu trả lời này.
"Vậy... lệ quỷ kia...'
"Nói thật, cấp bậc khủng bố của lệ quỷ kia có chút cao, tôi cảm
thấy nó có thể là quá tịch mịch, cho nên tôi đã mời một lệ quỷ
khác đến làm bạn với nó, biện pháp này không tệ, nó đã ngoan
ngoãn đi theo lệ quỷ kia."
"Hả???"
Đâu dây bên kia, giọng Triệu Kiến Quốc lộ rõ sự kinh ngạc, hiển
nhiên đây là lân đầu tiên ông ta nghe được câu trả lời thanh tao
thoát tục như vậy.
Dựa theo tiếp xúc với những người phụ trách trước kia, đơn giản
chỉ là thành công giam giữ hoặc thất bại, tìm bạn cho lệ quỷ là có
ý gì?
Tô Viễn không có ý tốt bắt đầu tưởng tượng triệu Kiến Quốc giờ
này khắc này sẽ có vẻ mặt gì, nhưng có thể suy đoán, đại khái là
nụ cười dần tắt.
"Cậu... Cậu không giam giữ nó à?
"Không có." Tô Viễn thành thật trả lời: "Cấp bậc linh dị của nó hơi
cao, tôi cảm thấy không cần phải hy sinh vô ích, cho nên tôi đã
thay đổi phương pháp khác."
Đây là chuyện không thể giấu giếm, bởi vì không giấu được, tổng
bộ có thói quen thu nhận lệ quỷ, bởi vì bọn họ nắm giữ một vật
phẩm linh dị có thể giam giữ lệ quỷ, cho nên mỗi lần giải quyết
sự kiện linh dị, giam giữ lệ quỷ đều giao cho tổng bộ giải quyết.
Duy chỉ có sự kiện linh dị này, Tô Viễn cũng không có dùng
phương pháp trực tiếp đối kháng với bà lão kia, mà là khéo léo
mượn quỷ vực gõ cửa quỷ dẫn đi.
Cho nên không cách nào che giấu, mà hắn cũng không cần giấu
giếm.
Dù sao ngay từ đầu Tô Viễn đã nói, hai người chỉ là quan hệ hợp
tác, hắn phụ trách giúp tổng bộ giải quyết sự kiện linh dị này,
tổng bộ cấp cho hắn quyền lợi và địa vị của người phụ trách, chỉ
vậy mà thôi.
Về phần trở mặt chỉ vì chuyện nhỏ này thì càng không có khả
năng, không phải lần nào cũng có thể giải quyết sự kiện linh dị.
Nếu có thể giải quyết thì không đến mức dẫn đến thay đổi người
phụ trách các thành phố lớn nhanh như vậy, càng không xuất
hiện tình huống thiếu nhân lực.
"Vậy tình huống hiện tại của nó như thế nào?."