Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 137: Tìm Dương Gian mượn đồ (1)



Nhưng không thể không thừa nhận, Tô Viễn nói rất đúng, một khi
mình chết đi, vậy tất nhiên sẽ gây ra một sự kiện linh dị khác.
Hiện giờ dưới thế cục vốn đã cấp bách lại thêm một sự kiện linh
dị, đây là điều mà tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy.
"Thân thể tôi thương tổn quá nhiều, không thể động đậy được."
Nếu như có thể động được, cô đã sớm nghĩ biện pháp rời khỏi nơi
này, đi tìm tổng bộ trợ giúp.
"Đúng là người phụ nữ phiền toái! Tô Viễn lắc đầu, xem ra chỉ có
thể tự mình bỏ vào, chuyện này dùng có thể dùng quỷ vực giải
quyết rất tốt.
Quỷ vực không ảnh hưởng được vàng nhưng có thể ảnh hưởng
đến vị trí của Chu Băng, Tô Viễn mở bao đựng xác, chỉ để lại một
khe hở, ngay sau đó, thân hình Chu Băng đột ngột xuất hiện
trong túi đựng thi thể, cô ta bị quỷ vực dời vào.
"Đây là... ?"
Đón ánh mắt có chút ngạc nhiên kia, Tô Viễn nói: "Được rồi, tôi
muốn niêm phong bao xác, ngủ một giấc thật ngon đi, chuyện
còn lại giao cho tôi ˆ
Chu Băng nhìn Tô Viễn thật lâu: "Cảm ơn."
"Lên đường vui vẻ."
Người ta nói rằng con người sẽ chết tổng cộng ba lần trong cuộc
sống này, lần đầu tiên là trái tim ngừng đập, từ quan điểm sinh
học, bạn đã chết. Lần thứ hai là trong đám tang, những người
biết bạn đến để thờ cúng, sau đó vị trí của bạn trong xã hội đã
chết; Lần thứ ba là sau khi người cuối cùng nhớ đến bạn chết thì
bạn thực sự đã chết.
Thật giả tạm thời không đề cập tới, mà người chết như đèn tắt,
hết thảy quá khứ cũng tan thành mây khói, mâu thuẫn cũng vậy,
ân oán cũng thế, mọi chuyện đều đã qua. Nhìn túi xác bị bịt kín
kia, Tô Viễn không di chuyển đi, mà là đặt nó ở nơi này trước.
Hiện giờ trong tình huống này, người bình thường cũng không có
khả năng đến nhà xác của bệnh viện, trước tiên đặt túi đựng xác
ở chỗ này cũng vẫn an toàn.
Không cần lo lắng vê việc bị phá hủy.
Quỷ vực khẽ động, Tô Viễn trực tiếp rời khỏi nơi này, xuất hiện ở
ngoại giới.
Sương mù ngăn cách tín hiệu, thế cho nên không thể gọi điện
thoại, về phần đối phó bà lão kia như thế nào, trong lòng Tô Viễn
đã có một ý định.
Nếu hắn trực tiếp đi áp chế thì cái giá phải trả quá lớn, đối kháng
linh dị là tôn tại nguy hiểm, tuy rằng hiện giờ đã có khởi động lại,
nhưng khởi động lại cũng không phải là vạn năng.
Hơn nữa bà lão kia lại rất có thể là ngự quỷ giả thời Dân Quốc,
trên người nó rất có thể còn tôn tại những khủng bố khác còn
chưa triển khai ra, cho nên trực tiếp đối kháng được nhiều hơn
mất, thậm chí có thể nói là rất ngu ngốc.
Kết cục của Chu Băng chính là vết xe đổ.
Muốn đối kháng với bà lão kia, biện pháp tốt nhất chính là dùng
lệ quỷ đối phó lệ quỷ, cứ như vậy, mới có thể giảm thiểu rủi ro.
Mà trong số lệ quỷ mà Tô Viễn biết đến, có vài con lệ quỷ có
được năng lực giam giữ những lệ quỷ khác, một là quỷ họa, hai là
quỷ sai, ba là ngạ quỷ, bốn là quỷ gõ cửa.
Ba thứ đầu tiên quá mức đáng sợ, hơn nữa không thể khống chế,
cho nên không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Tô Viễn, duy chỉ
có quỷ gõ cửa là có phương thức hành động và quy luật giết
người đơn giản nhất, cũng dễ khống chế nhất.
Chủ yếu nhất chính là, nó có cấp bậc khủng bố đủ cao, hơn nữa
quỷ vực của nó còn có thể dẫn lệ quỷ khác rời đi.
Ví dụ, sự kiện bóng bay đầu người ở thành phố Trung Sơn là một
ví dụ điển hình.
Cho nên Tô Viễn định gọi điện thoại cho Dương Gian, mượn máy
âm thanh bị nguyên rủa kia.
Trước đó hai người từng để lại thông tin liên lạc với nhau, điện
thoại nhanh chóng được kết nối.
Alo, Dương Gian đúng không? Tôi là Tô Viễn, chuyện lần trước
cậu nói với tôi tôi đã làm xong, người mua đã tìm được rồi!"
Lúc trước Dương Gian từng gọi điện thoại cho hắn tìm kiếm nơi
buôn bán lệ quỷ, hắn đương nhiên biết cuối cùng Dương Gian
không có bán đi lệ quỷ kia, mà là dưới sự trợ giúp của giấy da
người khống chế nó, nhưng cũng không cản trở hắn dùng việc
này làm cái cớ.
"Hả? Xin lỗi, gân đây tôi đã quá bận rộn, quên nói với anh, con
quỷ đó tôi không bán nữa, tôi có chỗ khác cần dùng nó."
Đầu dây bên kia truyên đến thanh âm của Dương Gian, Tô Viễn
nghe xong thần sắc khẽ đổi.
Anh ta đã trở vê từ thôn Hoàng Cương? Quỷ ảnh không đầu có bị
khống chế không?
Tính cảnh giác của Dương Gian vẫn cao như trước, hoặc là nói,
bệnh nghi ngờ càng ngày càng nặng, anh ta chỉ nói chỗ hữu
dụng, nhưng không giải thích công dụng với Tô Viễn.
Đối với việc này, Tô Viễn ngược lại không quan tâm, nhưng mà
còn không đợi hắn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên chợt nghe
được đầu dây bên kia Dương Gian nói: "Ấy, Giang đại tỷ, chị cởi
quân của em làm gì? Mẹ kiếp! Đừng chạm vào bảo bối của tôi, ra
chỗ khác chơi, tôi đang nói công việc nghiêm túc! Chờ đãi Đó là
chuối của tôi
Tô Viễn: Nín lặng !
Này cậu em, cậu thật biết chơi đấy, vừa bảo bối lại còn chuối...


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.