Mà bây giờ Tân Hải cũng đang có khả năng đối mặt với tình
huống này, cho nên khó trách Triệu Kiến Quốc cấp bách như Vậy.
Hiện tại quỷ vực cũng không khuếch trương thêm, chứng tỏ rất
có thể trong quỷ vực còn có người sống, người bên trong cũng
không có chết hết.
Tô Viễn suy tư một lát rôi đi vào, đồng thời cũng mở ra quỷ vực
bản thân.
Là quỷ vực của quỷ nhãn.
Trước khi giải quyết bà lão kia, hắn phải đi tìm Chu Băng trước
mới được. Hoặc là nói, trước tiên giải quyết lệ quỷ do Chu Băng
khống chế, thứ kia rất có thể đã hồi sinh, hắn cũng không muốn
khi đối phó bà lão còn phải đối mặt với tập kích từ lệ quỷ khác.
Thân hình của hắn nhanh chóng bị sương mù nồng nặc cắn nuốt,
biến mất ở sâu trong sương mù, mà quỷ dị chính là, nơi hắn đi
qua, sương mù đều tránh đi, phảng phất có thứ gì đó ngăn cách
những thứ này.
Ngay lúc này.
Trong một phòng khách sạn bên cạnh bệnh viện.
Nơi này tối tắm mù mịịt, tất cả ánh đèn đều tắt, chỉ có vài luông
ánh sáng di động lẻ tẻ hội tụ ở một góc, mơ hồ còn truyên đến
vài tiếng khóc nức nở bị đè nén và tiếng trao đổi thì thâm.
Mười mấy người hội tụ ở chỗ này.
Bọn họ là những người sống sót cuốn vào vụ việc này, sau khi trải
qua một số chuyện bọn họ cùng bắt đầu hiểu được chính mình
hiện tại đang đối mặt với cái gì.
Nỗi sợ hãi gân như phá hủy lý trí của họ.
Nhưng miễn cưỡng còn có thể duy trì lý trí, bởi vì phát ra thanh
âm quá lớn, sẽ dẫn tới một thứ gì đó trong sương mù, đã có
người làm gương rồi. .
Có vết xe đổ, những người còn lại ngoan ngoãn, không dám gây
ra động tĩnh quá lớn nữa, mà yên ổn ở trong phòng.
Chờ đợi một cuộc giải cứu có thể đến.
Nhưng mặc dù vậy, vẫn không cách nào ngăn cản cái chết giáng
xuống.
Luôn luôn có người trong trâm mặc, lặng yên không một tiếng
động ngã xuống, sau đó không còn tỉnh lại.
Hơn nữa trong thời gian rất ngắn, thi thể nhanh chóng phát ra
mùi hôi thối nông nặc, giống như đã chết mấy ngày vậy.
Điều này hoàn toàn vượt quá nhận thức của những người sống
sót. Sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng, không cam lòng... đủ loại cảm
xúc chồng chất trong lòng, cơ hồ muốn khiến người ta lâm vào
điên cuồng, không khí đè nén làm cho người ta hít thở không
thông, phảng phất chỉ thiếu một sợi dây dẫn hỏa là có thể kích nổ
hết thảy.
"Chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài sao.
Trong không gian trâm mặc, có người nhỏ giọng hỏi một câu như
Vậy.
Điện thoại gọi không được, câu cứu lại không được, tiếng to quá
lớn lại dẫn tới thứ trong sương mù, thế giới này rốt cuộc làm sao
vậy?” Có người khóc nức nở, dường như đã tuyệt vọng, nhưng
cũng có người tương đối lạc quan, cổ vũ cho người khác: Không
có việc gì, xảy ra chuyện lớn như vậy bên ngoài sẽ không biết,
bọn họ nhất định sẽ phái người đến cứu...
Nhưng mà lời còn chưa dứt, người nọ ngã xuống đất, hoàn toàn
tắt thở.
Lại một người nữa ngã xuống...
Bởi vì từng có ví dụ như vậy, cũng không có khiến cho mọi người
quá xôn xao, những người sống sót chỉ rời xa người kia, đổi một
chỗ khác cuộn mình một chỗ.
Liễu Hồng Miên ôm chặt cô gái trong ngực, cảm thụ thân thể run
rẩy không ngừng của cô, nhỏ giọng an ủi nói: "Không có việc gì,
đừng sợ, không có việc gì...
Nhưng mà thật sự có thể bình an võ sự sao?
Đây chẳng qua chỉ là lời an ủi mà thôi, trên thực tế chính cô cũng
hiểu được hy vọng được cứu có lẽ xa vời, thời gian dài như vậy
trôi qua, nếu có thể được cứu đã sớm được cứu.
Cô cũng từng thấy qua có người lấy dũng khí xâm nhập vào trong
sương mù, nhưng kết quả cuối cùng lại mất tin tức, một đi không
trở lại, không rõ sống chết, duy nhất có thể khẳng định chính là,
tuyệt đối lành ít dữ nhiều. Ai có thể nghĩ rằng một chuyến đi vui
vẻ sẽ xảy ra với biến cố này.
Nếu như có thể sớm biết, đánh chết cô cũng sẽ không dẫn theo
em gái đi tới nơi này.
“Chị, chúng ta sẽ không sao chứ?
Cô gái trong ngực ngẩng đầu lên, dung mạo giống cô khoảng tám
phần, không sai đó là em gái của Liễu Hồng Miên, hai người là chị
em song sinh.
"Sẽ, nhất định sẽ..."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có người phát ra một tiếng thét
chói tai.
Đứng dậy! Người đó đang đứng dậy! Nói là nạn nhân vừa ngã
xuống đất, giờ phút này anh ta giãy giụa bò lên khỏi mặt đất, cả
người tản ra một mùi thi thể thối nông nặc.
Trong lúc nghe thấy tiếng thét chói tai, cổ nạn nhân phát ra tiếng
rắc rắc, đột nhiên xoay tròn một trăm tám mươi độ, toàn bộ đầu
và thân thể vừa vặn xoay chuyển lại, đối mặt với mọi người, trên
mặt hiện ra một nụ cười kinh khủng.
Độ cong nụ cười cực kỳ đáng sợ, khóe miệng trực tiếp nứt đến
vành tai, người bình thường làm sao có thể tươi cười như này.
Nếu có ngự quỷ giả ở chỗ này có thể phân biệt rất rõ ràng, đây là
bị lực lượng linh dị lan đến, biến thành nạn nhân quỷ nô.