Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 116: Lòng tham không đáy (2)



Mặc kệ như thế nào, dù sao cũng là cùng một loại người, cho nên
cũng không cần thiết phải đắc tội, nghĩ như vậy, người trung niên
nói:
"Nhưng cậu có thể thể hiện chút không? À, cậu đừng hiểu lâm,
bởi vì trước kia có người mạo danh kẻ ngự quỷ giả, mưu toan trà
trộn vào câu lạc bộ cho nên vì phòng ngừa sự kiện tương tự lại
xảy ra, câu lạc bộ đã đưa ra quy định, trước khi gia nhập câu lạc
bộ phải chứng minh thân phận của mình là thật, phải thể hiện
năng lực một chút. Ngụ ý là để cho hắn nói rõ năng lực lệ quỷ
khống chế.
Tô Viễn cười lớn, không hề tin lời anh ta nói, ai có lá gan lớn như
vậy dám giả mạo quỷ giả trà trộn vào nhóm ngự quỷ giả, chẳng
lẽ thật sự không sợ chết sao?
Loại người như bọn họ, kỳ thật chính là còn sống, có được ý thức
của người mà thôi. Họ khống chế lệ quỷ đồng thời bản thân cũng
đang bị lệ quỷ khống chế, nói dễ nghe một chút thì gọi là ngự
quỷ giả, nói khó nghe một chút chính là lệ quỷ.
"Thật ra tôi không đến để gia nhập câu lạc bộ." Tô Viễn gãi đầu,
nhìn qua có vẻ rất thật thà, ngây thơ. Không đến để gia nhập câu
lạc bộ? Vậy để làm gì?
Chẳng lẽ là tới đây gây chuyện sao?
Nếu như là đến gây chuyện, vậy thì thú vị rồi, người ở nơi này
đều là ngự quỷ giả, người trung niên cũng không tin có ai dám ra
tay ở chỗ này. Dù sao một khi phát sinh ngoài ý muốn, bọn họ
đều sẽ gặp tai nạn, cho nên chuyện nhỏ có thể dễ dàng tha thứ,
một khi muốn gây chuyện lớn, phải xem bọn họ có đồng ý hay
không.
Sau đó anh ta nghe được Tô Viễn nói.
Là như vậy, thời gian trước tôi giam giữ một con lệ quỷ, nghe
người ta nói lệ quỷ rất đáng giá, cho nên muốn bán nó đi, nhưng
lại không có chỗ, cho nên muốn tới nơi này xem có thể thử vận
khí hay không, tìm được người mua.
Cái gì?
Một lệ quỷ đã bị giam giữ?
Người trung niên nghe xong ánh mắt tỏa sáng, trong nháy mắt
đã động tâm!
Phải biết rằng, giá cả của một con lệ quỷ ít nhất đáng giá một
trăm triệu, nhưng giá thực tế lại không chỉ một trăm triệu, mà
bây giờ các công ty lớn ở các quốc gia, tập đoàn lớn thậm chí là
các bộ phận đều âm thầm thu mua, nếu như cấp bậc cao thì giá
còn có thể cao hơn nữa.
Một là lệ quỷ đã bị giam giữ đại biểu cho cái gì không cần nói
cũng biết.
Đây gần như là kho bạc đưa tới cửa.
Lúc này ánh mắt trung niên nhân nhìn Tô Viễn liên thay đổi, bởi
vì anh ta cũng không có thu liễm âm thanh của mình nên những
người trong phòng khách cũng nghe được, nhất thời ánh mắt một
đám trở nên tham lam.
Một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống và một con cừu béo ngu
ngốc xông vào.
Làm thịt hay không?”
"Làm thịt! Chắc chắn làm thịt, cơ hội này chỉ có một lần."
"Làm thế nào để xử lý hắn." "Đương nhiên là toàn bộ đều muốn,
chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ hắn trở mặt sao?
Một người mới có lá gan này không?
-He he, người mới này nhìn qua rất non, tuổi trẻ như vậy đã trở
thành ngự quỷ giả, đáng tiếc, chúng ta dạy hắn quy củ câu lạc
bộ, để cho hắn chịu chút thiệt thòi, ngoan một chút.'
Làm thịt người không đúng, mấy người quá tham lam, làm người
phải lưu lại một đường sống để ngày sau gặp nhau. Như vậy đi,
sau khi lấy được đồ, mọi người mỗi người chia một triệu bôi
thường cho hắn nếu không đến lúc đó hội trưởng lại nói chúng ta
khi dễ người mới." Mấy người liếc nhau một cái, ánh mắt trao đổi
một lát, nhất thời đều hiểu là có ý gì.
"Thì ra là bàn chuyện làm ăn, đến đây, mau mời vào, cậu không
tìm nhầm chỗ, chỗ của chúng tôi đích xác có thu mua, giá cả bao
nhiêu cậu hài lòng.'
Người trung niên nhất thời trở nên nhiệt tình, dưới sự dẫn dắt của
anh ta, Tô Viễn đi vào đại sảnh.
Một người khác nhất thời nhiệt tình nghênh đón, mặt mang theo
mỉm cười, giang hai tay tựa hồ muốn ôm Tô Viễn một cái.
'Anh bạn, chào mừng bạn đến câu lạc bộ, đã lâu không gặp người
mới. Tôi tự giới thiệu, tôi tên là Hoàng Thiếu Phong, là một thành
viên của câu lạc bộ, cũng là một ngự quỷ như cậu."
Bởi vì không có thói quen ôm hôn con trai, cho nên Tô Viễn chỉ là
lễ phép vươn tay ra, còn đen găng tay.
Hoàng Thiếu Phong cũng không thèm để ý, trực tiếp cầm lấy, chỉ
trong lúc bắt tay, anh cảm thấy găng tay của người này lạnh như
băng, giống như trong găng tay giấu một khối băng.
Xin chào, tôi tên Trương Vi, cũng hân hạnh được gặp mọi người.'
Tô Viễn cũng là mỉm cười, chỉ là không ai có thể phát hiện ánh
mắt dưới kính râm của hắn. "Ngôi, mau ngôi, tôi thấy cậu tương
đối trẻ tuổi, mạo phép gọi cậu Trương lão đệ, uống chút gì
không?
"Không, cảm ơn."
"Không cần phải câu nệ như vậy", một số người mỉm cười và nói:
"Nếu đã đến câu lạc bộ, tất cả mọi người là bạn bè, công việc của
bạn bè tốt cũng là công việc của chúng tôi, có bất cứ điều gì để
giúp đỡ cứ nói, miễn là chúng tôi có thể giúp đỡ."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.