Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 101: Địa ngục trân gian



Trong thế giới hồi sinh bí ẩn, rốt cuộc có thần hay không?
Đây là vấn đề mà rất nhiều người muốn hỏi, bao gôm cả Tô Viễn.
Nhưng đáng tiếc, từ đầu đến cuối, cho dù là cốt truyện trong
nguyên tác, cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện một vị
thần.
Trong thế giới này, chỉ có quỷ, không có thần.
Thật là một thế giới vặn vẹo cỡ nào...
"Vậy sao cậu lại làm được chuyện này?” Trong mắt Sử Tiến lộ ra
vẻ hoài nghi. Nếu như trên đời này thật sự không có thần gì gì đó
thì thứ tối nay Tô Viễn thể hiện ra là gì?
Siêu năng lực à?
"Đây là sức mạnh của lệ quỷ."
"Lệ quỷ? Viễn Tử, cậu đang lừa tôi đấy à? Nếu như lệ quỷ có thể
làm được loại chuyện này thì khác thần tiên ở chỗ nào?"
Tô Viễn đột nhiên cạn lời, cái này hình như cũng đúng.
"Cậu nói cũng đúng, nhìn trên phương diện nào đó, có thể coi
như bọn họ là thân cũng được, miễn là bọn chúng không giết
người, chỉ đi cứu vớt thế gian."
Lệ quỷ giết người, chỉ cần phù hợp với nguyên tắc giết người của
nó, nó bắt đầu tập kích bạn, căn bản không hề tôn tại cái gọi là
nhân tính hay lòng thương hại.
Nhìn thấy vẻ khó hiểu rõ ràng hiện lên trên gương mặt của Sử
Tiến, Tô Viễn không vội giải thích để cậu ta hiểu ra ngay lập tức,
tự nói với mình rằng: "Những người như chúng tôi thường được
gọi là ngự quỷ giả, chế ngự, ý muốn nói chúng tôi là đám người
mượn năng lượng của lệ quỷ!"
"Cái này tôi hiểu rồi!" Nghe vậy, Trịnh Kiện đang lắng nghe câu
chuyện của hai người thì đột nhiên đôi mắt sáng lên.
"Chính là kiểu Đảo Quốc trong Âm Dương Sư đúng không? Ngự
Sử thành thần, triệu hồi quỷ thần. Viễn Tử, cậu lừa tôi! Cậu còn
dám nói không phải người có siêu năng lực!
Cái này có gì khác nhau sao? Cậu xem phim nhiêu quá rồi đấy...
"Không giống..."
Tô Viễn lắc đầu, đừng nói đến có giống Âm Dương Sư hay không,
cho dù có thì cũng không thể nào ngự thần, bởi vì trong thế giới
này không có. Còn chuyện khống chế lệ quỷ thì quá sức rồi, phải
dùng mạng để đổi.
Hơn nữa... Cứ cho là có thể khống chế thành công thì cũng chỉ là
một tên ngự quỷ giả mà thôi. "Nói cách khác, mấy người như cậu
có liên quan với những hiện tượng linh dị đúng không?" Tống
Ngữ Thư ở bên cạnh bình tĩnh hơn: "Có phải rất nguy hiểm
không?"
"Đối phó với hiện tượng kỳ dị đến nay chưa bao giờ an toàn."
"Lệ quỷ, không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu đâu.
Những chuyện kỳ quái sau này mọi người gặp sẽ còn kinh khủng
hơn tối hôm nay. Xem như mọi người may mắn, chuyện tối nay
chỉ là trường hợp đặc biệt thôi."
"Sau này nếu nhìn thấy những người như chúng tôi thì nhớ tránh
xa bọn họ một chút, bọn họ rất nguy hiểm." Sử Tiến rơi vào trầm
tư một hồi, hỏi: "Lệ quỷ cuối cùng là thứ gì vậy?”
"Cho đến bây giờ, vẫn chưa ai có thể đưa ra câu trả lời. Mặc dù
các nhà khoa học suy đoán rằng có thể liên quan đến khả năng
linh hồn và biến hóa của đồ vật, nhưng quan điểm chính vẫn
nghiêng về chủ nghĩa duy tâm, nhưng điều chắc chắn không thể
dựa vào chủ nghĩa duy vật."
"Cậu thế này càng khiến tôi tò mò." Tống Ngữ Thư liếm môi, dưới
mắt kính tựa hồ có một vâng hào quang.
"Nếu Viễn Tử đã nói cậu là ngự quỷ giả, vậy thì cậu có thể cho tôi
xem con quỷ bị cậu chế ngự được hay không? Tôi rất tò mò lệ
quỷ là cái gì?"
"ý trên mặt chữ." Tô Viễn cười cười nói: "Nó vẫn luôn theo dõi
các cậu.
Trong phút chốc, mấy người theo bản năng rụt cổ lại, chỉ cảm
thấy trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh.
Tục ngữ có câu, nửa đêm không nhắc quỷ, ban ngày không nói
người. Nhất là nửa đêm nửa hôm, ở một nơi như bệnh viện, lại
biết lệ quỷ đang theo dõi bọn họ, cho dù là ai cũng phải nổi da
gà.
Trịnh Kiện rụt cổ dựa vào người Sử Tiến, run giọng nói: "Viễn Tử,
tôi ít đọc sách. Cậu đừng làm tôi Sợ. "Tôi không dọa cậu." Tô
Viễn nhẹ giọng nói: "Nó ở trước mặt theo dõi các cậu, các cậu
cũng có thể nhìn thấy."
.. Nhưng trước mặt tôi, ngoại trừ cậu ra không có ai.'
Sử Tiến, Tống Ngữ Thư, Trịnh Kiện: Nín thịnh !
Tô Viễn cười không nói lời nào.
Kinh ngạc, lo lắng, khiếp sợ... Đủ loại biểu cảm lần lượt hiện lên,
Sử Tiến đột nhiên nhớ tới một chuyện, tại sao lão Tứ sau khi trở
về đều che kín người, cho dù ở ký túc xá thỉnh thoảng có mất
điện, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ta thay bộ quân áo này.
Kể cả bây giờ, ai cũng mặc quần cộc nhưng chỉ có mình cậu ta
mặc quân dài. Nếu những lời Tô Viễn nói là thật thì chẳng phải
bọn họ đã sống chung với thi thể của Lão Tứ được một thời gian
rồi sao?
Không đúng! Lão Tứ vẫn chưa chết cơ mà?
"Lão Tứ, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào..."
Tôi không nói đùa.
Tô Viễn nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, cũng đoán ra được bọn
họ đang nghĩ gì: Nhưng các cậu yên tâm, tôi vẫn chưa chết. Tôi
nói nó đang nhìn cậu, lý do là vì cái này


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.