Đây là lần đầu tiên nàng thấy đối phương mất bình tĩnh như vậy, giống như bị thứ gì đó chiếm giữ, nỗi sợ hãi dường như muốn đè bẹp hắn.
Có thể với sự hiểu biết của Rose về hắn, biết đối phương không phải là người có tố chất tâm lý quá kém.
Ostel từ trong tương lai tỉnh táo lại, thần trí cũng từ từ trở về.
Nhưng mỗi khi hắn muốn mở miệng miêu tả cảnh tượng mà mình nhìn thấy, những lời thì thầm vô hình lại như hình với bóng bao phủ lấy hắn.
Thử mấy lần, Ostel chỉ có thể run rẩy giọng nói, nói với Rose: “Cô đi tìm Ben, sau đó cùng nhau qua chỗ ta, sau đó thì đừng ra ngoài nữa.”
“Vì sao? Là cô thấy bên ngoài sẽ có nguy hiểm sao?”
Ostel gật đầu, vừa nói một câu đã dùng hết sức lực của hắn, dựa vào lan can phía sau ban công.
IQ của Rose cũng không hề thấp, có thể chơi đùa với nam nhân còn không lật thuyền, thì cũng đủ chứng minh điều đó.
Nhận thấy Ostel không phải là không muốn giải thích rõ ràng, mà là do nguyên nhân nào đó không thể nào nói ra, nàng im lặng một lát, rồi nói:
“Ta biết rồi, vậy ta sẽ đỡ anh về phòng ngủ nghỉ ngơi trước, sau đó ta sẽ tìm cách liên lạc với Ben để hắn qua.”
Ostel hiểu rõ thực lực của bọn họ, nếu không xác định được sự nguy hiểm sắp tới vượt quá khả năng giải quyết của họ, hắn sẽ không tự ý can thiệp vào hành động của thành viên xã hội.
Sau khi thu xếp xong cho Ostel, Rose liền lấy một viên pha lê đặt trên bàn ở phòng khách bên ngoài phòng ngủ, tay đặt trên đó tập trung tinh thần.
Trong bóng tối, pha lê lóe lên ánh tím, Rose nhắm mắt, cảm nhận được sức mạnh tinh thần quen thuộc xuất hiện.
Sức mạnh tinh thần hai bên v·a c·hạm thông qua pha lê, vô số thông tin trong khoảnh khắc được trao đổi.
Rose cau mày, chỉ kiên trì chưa đến một giây đã dừng lại.
Nàng sắc mặt có chút tái nhợt, tay trái gỡ tay phải ra khỏi pha lê.
Viên pha lê này có thể cho phép những người đã từng dùng nó đánh dấu sức mạnh tinh thần, để trao đổi với nhau, và không bị giới hạn ở hiện thực hay bản đồ.
Chỉ là muốn sử dụng nó cần có sức mạnh tinh thần đạt đến một mức nhất định, hơn nữa khoảng cách chênh lệch sức mạnh tinh thần của hai bên không thể quá lớn, như nàng thì không thể dùng pha lê để liên lạc với Allen, sức mạnh tinh thần của nàng một khi liên kết với hắn, e rằng không đến một giây sức mạnh tinh thần của nàng sẽ bị phá hủy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao vật phẩm này lại tốt như vậy, nhưng rất ít khi có người sử dụng.
Trong một thoáng ngắn ngủi, Rose đã biết vị trí của Ben cũng như kinh nghiệm vài ngày này của hắn, còn Ben cũng vậy.
Nghĩ đến khoảnh khắc cuối cùng vừa nãy là Ben đang đi sau một tên nam nhân tóc vàng, liếc qua, Rose cũng nhận ra được đối phương.
Riel Stuart.
Tên nam nhân làm loạn hoàng cung tối nay.
Cảnh tượng xung quanh bọn họ có hơi quen, chẳng lẽ họ lại quay về rồi sao?
Mối nguy hiểm mà Ostel nhìn thấy và đối phương rốt cuộc có liên quan hay không, bây giờ để Ben đến đây có thích hợp hay không?
Vừa nãy Rose đã truyền tin nhắn cho Ben kêu đến hội hợp, nghĩ đến cái đầu chỉ có một tế bào của Ben, sẽ không nói cho vị Công tước đó tin này đúng không?
Có lẽ là sẽ không chứ…
Ben bị Rose xem như một tên ngốc hai tay đã bị người khác chiếm giữ, vừa đến được tẩm điện của lão quốc vương, đã cảm thấy một chiếc búa lớn đập vào đầu mình.
Hai tay buông ra, lão quốc vương và Samir đang bị hắn kéo đi liền rơi xuống một đường thẳng, bịch hai tiếng, dứt khoát ngã trên mặt đất.
Lão quốc vương bị cú ngã này liền tỉnh dậy, nghe được tiếng kêu than của đứa con trai út ở bên cạnh, cả người liền tỉnh táo lại.
Tạ Kỳ cũng không ngờ Ben sẽ làm vậy, quay đầu đánh giá hắn, phát hiện đối phương có chút không ổn.
Ben ôm đầu, tiếp nhận lượng thông tin lớn, hình ảnh xuất hiện trong đầu có tần suất nhiều nhất chính là vị thái tử dưới chân mình.
Góc nhìn của hắn là Rose, liền thấy tên heo đó khuôn mặt dâm ô đang tiến đến, miệng còn kêu những lời nói ớn lạnh buồn nôn, ngay khi Samir trong ký ức chuẩn bị hôn tới, hắn liền ngẩng đầu, một chân liền đạp lên người tên kia dưới đất.
“Mày cách xa tao ra! Đồ khốn kiếp buồn nôn! A a a, người tao dơ rồi!”
Ben tuyệt vọng vung tay đá chân, Samir chỉ cảm thấy lực trên người như muốn g·iết hắn, không chỗ nào trên người không đau.
Tạ Kỳ kinh ngạc nhìn một màn này, cũng không có ý định ngăn cản, ánh mắt từ khuôn mặt nhăn nhó của Ben chuyển xuống người Samir phía dưới, như suy tư điều gì đó.
Lão quốc vương cũng ngây ra một lúc, nhìn thấy Samir sắp tắt thở, mới vội vàng hét lên với Tạ Kỳ: “Ngươi mau bảo thủ hạ của ngươi dừng tay lại, Samir dù gì cũng là huynh đệ của ngươi, ngươi muốn để nó c·hết sao?”
Lời ông ta vừa dứt, trong hiện trường không ai để ý.
Ben vẫn đang đá đấm, nhìn lực độ có vẻ còn nặng hơn, còn Số 0 vẫn luôn đứng sau lưng Tạ Kỳ, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Tạ Kỳ.
Mà Tạ Kỳ khi nghe đến từ huynh đệ, liền không nhịn được bật cười.
“Ta không có loại huynh đệ này, không phải bệ hạ nói sao, ta và ngài không có quan hệ, sao mà nhanh như vậy đã quên mất rồi, chẳng lẽ là lẫn rồi à?”
Thấy lão quốc vương tức đến không được, Tạ Kỳ xem kịch đủ rồi, liền nhàn nhạt nói: “Được rồi, dừng lại đi.”
Giọng hắn không lớn, ngữ điệu cũng không ra lệnh, nhưng Ben có vẻ đang bị điên kia lập tức dừng lại chân đang muốn đạp ra, treo giữa không trung không nhúc nhích.
Ben nhìn có vẻ như đã mất lý trí, nhưng thực ra chỉ là lúc ban đầu.
Sau đó thấy Tạ Kỳ không ngăn cản, còn mình lại muốn phát tiết cơn giận vì cảm thấy ghê tởm, nên mới vừa chú ý đến Tạ Kỳ, vừa dày vò Samir.
Lời lão quốc vương và Tạ Kỳ hắn cũng nghe được, bây giờ thấy Tạ Kỳ đã lên tiếng, liền nhân đó dừng tay.
Ben vốn là loại người thích người mạnh, chỉ cần là người mạnh thì hắn thích, mặc kệ người đó có ở tổ chức mình hay không.
Như Số 0, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy giống như một con quái vật, căn bản không ai dám đến gần, nhưng Ben lại rất thích hắn, mà đối với Tạ Kỳ cũng vậy.
Hắn là người duy nhất trong xã hội luôn xem những bản đồ Tạ Kỳ vượt ải, và cũng hiểu rõ hơn những người khác về năng lực của đối phương, trước kia chỉ thấy Tạ Kỳ dùng đủ mọi thủ đoạn mà vượt ải dễ dàng, trong bản đồ này mới tận mắt trải nghiệm được có đại lão dẫn theo thoải mái nhường nào.
Hắn không cần suy nghĩ gì, không cần tư duy, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh, nhiệm vụ sẽ tự động hoàn thành, hơn nữa ở giữa quá trình bản thân muốn làm gì thì làm, hoàn toàn khác với cảm giác trước kia bị nhiệm vụ trói buộc.
Điều này làm hắn nhớ lại trong bản đồ lần đầu tiên gặp được BOSS, cũng có cùng một loại cảm giác đó, chỉ là sau khi hắn tham gia vào xã hội thì chưa bao giờ cùng BOSS đi làm bản đồ.
Thấy hắn nghe lời, Tạ Kỳ trong mắt hiện lên sự hài lòng, không để lại dấu vết hỏi: “Nếu như không khỏe thì ngươi cứ về trước đi, ta thấy ngươi vừa nãy như là đau đầu?”
Sau khi Ben dừng lại, liền lật xem tin nhắn mà Rose để lại cho hắn, bảo hắn đến vị trí kia tìm cô, Ostel cũng ở đó.
Rose và Ostel quan hệ cũng không tốt, sao hai người họ lại tụ tập lại cùng nhau trong bản đồ?
Ben còn đang ngơ người, không hề phòng bị bị Tạ Kỳ hỏi, thuận miệng liền đáp: “Ồ, vậy ta đi trước đây.”
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, để hai người dưới đất cùng với Tạ Kỳ, Số 0 lại liền quay người rời đi.
Tạ Kỳ nhìn bóng lưng hắn một lát, đợi đến khi người đó biến mất, mới nói với Số 0: “Theo sau, đừng để bị phát hiện.”