Trên hành trình leo l·ên đ·ỉnh thì rất khó khăn đối với cả nhóm vì băng tan làm cho địa hình trơn trượt cực kỳ, vì vậy trèo cả ngày cả bọn tiến thêm được tầm 2km, chọn được một góc đá chìa làm chỗ nghỉ buổi tối cả bọn nhanh chóng đi chuẩn bị mọi thứ.
Hơn 15 phút sau ngọn lửa mới được bùng lên mấy đứa nhỏ liền gỡ giày với bao tay lông thú ra sưởi ấm, giày và bao tay được Ain chuẩn bị từ khi tìm được cái xác con cừu đầu tiên. Vốn dĩ bộ lạc Đá đá không có giày nên khi chạy trốn làm cho tụi nhóc trong sinh tồn gặp nhiều bất cập, cũng như chuẩn bị do trường hợp băng tan nên Ain tranh thủ làm cho tụi nó mà không có đứa nào chịu mang, tới khi bị trượt mấy lần mới chịu mang vào.
Tay chân đã ấm thì thịt được lấy ra ăn, đã được hong khô từ trước nên cả đám chỉ hơ qua lửa cho nóng ăn ấm người, Ain ăn xong thì vẫn như thường tập luyện cơ bắp nhưng khi ở trên độ cao như vậy lượng không khí loãng làm cho mọi vận động trở nên khó khăn. Vì thế hắn phải tập thích nghi với điều kiện này cả tháng mới tập được như bình thường, nhìn sang mấy đứa như Ry và Ska đang khó khăn luyện tập vì thiếu oxy mới thấy trong thời đại này, dù là con người nổi tiếng với sự thích nghi vượt bật thì vẫn có kẻ không theo kịp.
Ain đã khổ sở lắm mới vừa tập cho mình vừa chỉ cho bọn nhóc, may mắn vẫn có mấy đứa hiểu nhanh như Dio và Pu nên hắn cũng đỡ phần nào. Tập xong thì hắn nằm xuống lớp đá, chỗ này khá bằng phẳng nên ngã lưng không thành vấn đề, đưa mắt lên ngắm nhìn mấy vì sao đang nhấp nháy lòng Ain bình yên có những lúc như này mới có thể nhìn nhận được mọi thứ từ quá khứ đến tương lai, quay đầu nhìn bọn nhóc đã ngủ mê man nhưng gương mặt con non dại nhưng đã trải qua những khó khăn càng làm cho nó trái ngược nhau.
Tự mỉm cười một mình hắn lại nhìn lên trên bầu trời bỗng có vài vệt ánh sáng bay xoẹt qua, Ain mở mắt bất ngờ rồi nghĩ :
“ Sao băng a, thôi kiếp trước đã chưa từng thấy thì lần này mình ước mọi thứ sắp tới thật là tốt đẹp ”.
Ain chắp tay rồi nhắm mắt ước trong lòng, mở mắt ra thì các sao băng đã đi mất hắn mới nhắm lại ngủ.
Ngày mới bắt đầu, tỉnh dậy Ain cùng cả bọn giải quyết mọi thứ rồi tiếp tục lên đường, thậm chí bọn hắn vừa ăn vừa trèo để tranh thủ cho nhanh nhất có thể. Tới khi qua buổi trưa hơn một tiếng thì lúc này Ain mới đặt chân lên trên đỉnh núi, cảm giác thỏa mãn, háo hức, hưng phấn, xuất hiện một lần làm cho hắn cực kỳ muốn la hét một trận, cái cảm giác con người nhỏ bé chinh phục được một cái lớn lao của thiên nhiên cảm giác ấy thật yomost.
Ain muốn hét nhưng có người còn nhanh hơn là nhóc Zua :
“ A a a a hú ya hú ”.
Tụi còn lại cũng như bị kích thích mà hú hét đến lúc khàn cả giọng, mệt mỏi thì cả bọn mới ngồi xuống thờ, Ain từ đỉnh núi hắn nhìn ra phía xa xa là một đồng bằng có lẽ sắp tới là thời gian đẹp.
Cả bọn cũng như Ain sau khi vui sướng vì đạt được một thành tựu trong đời thì cảm giác nhỏ bé của mình trước thiên nhiên hùng vĩ, Ain đứng dậy dang hai tay ra cố gắng hít thở không khí càng nhiều càng tốt, không khí trong lành được hít vào làm cho hắn thư thái. Cảm giác như hòa mình vào với thiên nhiên cực kỳ khó tả với Ain lúc này, nhưng cũng như thế mà thôi tụi nó không thể đứng đây cảm tưởng hoài phải đi xuống và giải quyết bữa tối trước mắt đã.
Đi xuống tầm thêm 200m thì cả bọn mới đi tìm chỗ trú, hôm qua ngủ ngoài trời bị mấy côn trùng nhỏ q·uấy r·ối làm tụi nó khá khó chịu, đi mãi Dio mới tìm được một chỗ phù hợp đây là một mảnh đá bằng phẳng có nhiều cây cối xung quanh và đặc biệt toàn là cây xanh một số đã có quả.
Đi lại chỗ kia đặt mấy túi thịt xuống thì cả đám bắt đầu đi lấy lá cây làm niệm, lấy cây làm củi đốt, còn Ain đi quan sát mấy quả kia. Quan sát hồi lâu mà hắn vẫn chưa biết nó là quả gì chỉ có thể nhận định cơ bản, trái tròn màu vàng nhạt khá giống lê nhưng mùi hương nồng như sầu riêng, trái có thể ăn được do có dấu hiệu chim chóc và chuột nhỏ tới ăn.
Hắn lắc đầu bỏ qua trái cây kia gì không chắc hắn không dám mạo hiểm, trở về thì thằng Ry hối hả chạy về nói trong hổn hển :
“ Con…hà…liếm….hà ”.
“ Mày định nói gì, bình tĩnh lại thở đều rồi nói “.
Ain vội vỗ lưng mấy cái cho thằng nhóc bình tĩnh lại, sau 5 phút nó mới nói được liền mạch :
“ Có con dê đằng kia tao thấy nó liếm mấy tảng đá nên tao về nói mày nè “.
“ Gì dê liếm đá hả ? Ở đâu ? Dẫn tao đi xem “.
Ain nghe thằng nhóc nói mà cực kỳ phấn khích, hắn từng nói tập tính kỳ lạ của dê núi cho bọn nhóc nghe nhưng cũng không trông mong gì ai ngờ bây giờ lại gặp được. Ry cũng nhanh chóng dẫn Ain tới chỗ nó phát hiện ra sự việc trên, tới nơi hắn liền ẩn nấp vào mấy cây gần đó đưa mắt ra chỗ thằng Ry chỉ, hắn thấy có mấy con dê đang tụ họp lại liếm một tảng đá màu sắc hơi đậm hơn bình thường.
Nhìn thấy rồi Ain mới quay ra nói :
“ Thấy được thì tốt rồi nhưng lần này không lấy được đâu “.
“ Ủa sao không được ?”.
“ Mày nhìn kìa chỗ đó sao mà xuống lấy không phải mấy con dê kia đứng được kiểu gì nhưng tao với mày xuống là c·hết cái chắc “.
Ain chỉ vào chỗ con dê, Ry mới nhìn kỹ lại một cục đá nằm giữa mặt góc 90 độ xung quanh còn không một điểm bấu víu nào như bị người ta sắn cái núi xuống vậy làm thằng nhóc nghĩ ngợi gì đó mà tặc lưỡi rồi cùng Ain đi về.
Thấy hai đứa đi về mấy đứa còn lại hỏi han rồi khi biết có muối thì vui mừng nhưng lại nghe địa hình thì chán nản, nhưng rồi cơn đói đánh bay những suy nghĩ kia. Buổi tối ở đây gió thổi hơi nhiều nhưng là cơn gió nhẹ làm cho cả bọn ngủ thoải mái, ánh lửa bập bùng nhỏ nhoi trên giữa núi đã làm cho một đứa trẻ ở phía xa nhìn thấy.
Đứa nhỏ nói với người ông ở gần mình :
“ Ông, ông trên kia có người kìa “.
“ Đâu ? Ông có thấy gì đâu chắc cháu nhầm rồi “.
Ông lão cố nheo mắt để nhìn lên hướng cháu mình chỉ nhưng quá xa cộng với sức khỏe kém của mình nên lão không thấy được, chỉ có thể an ủi cháu mình rồi lão tiếp tục công việc. Còn đứa bé tỏ vẻ chắc nịch mình nhìn thấy ánh lửa nhưng mọi người xung quanh đều không tin, nó chỉ có thể nhìn lên núi rồi khó chịu đi vào trong lều ngủ vì trời đã quá tối.
Trở lại nhóm Ain lúc này đã có những giấc mơ đẹp nên không phát hiện ra đám người dưới núi, giấc ngủ quá ngon nên cả đám tỉnh dậy thì trời đã gần trưa. Vì thế cả bọn lật đật xóa đi các dấu vết rồi chạy xuống núi, đi tới tối thì mới xuống được gần chân núi, lập trạm trú ăn uống lấy lại sức.
Sáng ngày hôm sau nghỉ ngơi sớm nên hôm nay cả đám di chuyển nhanh hơn vì đã gần xuống dưới núi, khi trời tối thì cả nhóm mới tới được khu rừng dưới núi. Do trời tối nên cả đám chỉ có thể trước mắt lập chỗ nghỉ ở bìa rừng, dù vậy lượng thức ăn vẫn dồi dào làm cả đám cười tít mắt.
Tinh thần phấn khởi làm cho mấy đứa tăng động như Ry, Zua không ngủ được dù hai mắt vẫn còn dấu vết con gấu trúc thì hai đứa vẫn phấn khởi đi trước khám phá.
Những loài cây lạ từ thảo dược tới trái cây lần lượt xuất hiện, các loài động vật cũng chỉ thay đổi chút ít khác so với bên bộ lạc cũ của mấy đứa nó, như heo bên bộ lạc Đá đá chỉ là heo hươu hoặc mấy loại lợn rừng nhỏ. Nhưng địa hình bên núi này, mấy con lợn rừng thật sự to lớn như con gấu tụi nó gặp khi đang tìm hang trú bão bên kia sườn núi.
Nhìn vào bầy lợn rừng chừng gần 50 con thì tụi nó chỉ có thể nín thở mà đi vòng qua, trong khu bìa rừng này tụi nhỏ cũng gặp được vài người đơn độc từ lời của họ Ain biết được vài thông tin hữu ích đương nhiên không như lần trước, Ain đã hỏi và xác nhận nhiều lần với nhiều người.
Một là nơi này không có bộ lạc lớn nào cả vì những người đơn độc không thể ra khỏi khu rừng này nếu muốn đi ra phải vượt qua làn sương trắng ở đầu bên kia rừng, họ chưa thấy ai an toàn vượt qua làn sương ấy, có người chỉ đứng ngoài hít thôi đ·ã c·hết ngay sau đó.
Hai là các loài thực vật ở đây khá an toàn và trị bệnh khá tốt, trái cây ngon, ăn được, động vật thì không nên động tới, chúng không thiện cảm lắm.
Ba có nơi là tập hợp những người đơn độc tụ họp thường xuyên để trao đổi các đồ vật để trang trải cuộc sống, có thể nơi đó tụi nó cần, địa điểm thì mấy người đó không tiết lộ chỉ bảo tự tìm.
Theo suy nghĩ của Ain thì làn sương trắng có thể là carbon dioxit ( CO2) hay tương tự như vậy, tuy hắn không giỏi hóa học nhưng từng nghe đến thông tin rằng sương mù có thể mang theo carbon dioxit hoặc khí lưu huỳnh lan từ núi lửa. Nên hắn hiện chưa biết phải làm sao để đi ra khỏi chỗ này, vấn đề hai và ba khá dễ giải quyết hiện nhóm hắn chưa có nhiều v·ũ k·hí nên trước mắt chưa đụng tới mấy loài động vật được, có rồi thì là chuyện khác.
Điều đầu tiên nhóm Ain cần tìm một chỗ thích hợp làm căn cứ để phát triển rồi làm các vật dụng đi tìm nơi trao đổi kia, sau đó nghỉ cách thoát ra chỗ này. Tất cả thông tin được Ain trình bày tụi nhỏ lắng nghe xong thì nhiều biểu cảm hiện lên như hưng phấn, phân vân, trầm tư,...
Mấy biểu cảm từ bọn nhóc Ain điều lưu lại trong đầu, kế hoạch của hắn trong có sự thất bại nếu cần hi sinh thì hắn không ngại. Hồi lau suy nghĩ bàn bạc cả bọn quyết định theo lời Ain mà làm, đầu tiên Zua cùng với Pu đi tìm chỗ trước còn mấy đứa còn lại thì đi tìm thức ăn và một số thực vật xua đuổi động vật ban đêm.
Hơn 3 tiếng sau tiếng thằng Pu đi về báo rằng đã tìm được chỗ, cả bọn liền di chuyển theo thằng nhóc, trước mắt Ain là một vùng đất khá thoáng cây cối, lắng nghe một chút thì nghe tiếng nước róc rách vang đến tai. Ain mới vui vẻ vội đi tìm kiếm cây gỗ xây lều, chừng chút lát nữa thằng Zua về báo rằng xung quanh đây nó do thám thì nơi này khá khuất nơi có ít người đi đến.
Ain nghe vậy càng vui vì tránh được nhiều người thì càng có thời gian phát triển cho riêng mình, mãi cả buổi chiều Ain cùng với bọn nhóc mới làm được mỗi cái sàn. Dù vậy cả bọn vẫn vui vẻ mong chờ vào tương lại, Ain cầm một trái cây nướng lên ăn khá ngọt, bỏ vào miệng nhai nhưng hắn đang nghĩ tới nhiều điều.
Ban đêm của sự chuẩn bị tương lai đã diễn ra tốt đẹp.