Sau Khi Thỏa Thuận Hôn Nhân Kết Thúc, Lại Mang Thai Trong Chương Trình Ly Hôn

Chương 38: Chương 38



Lê Trác Cẩn tất nhiên không thể chấp nhận cái lý do vô căn cứ kiểu "Ngu Tử bị hôn đến mức buồn nôn" này được. Hắn cau mày suy nghĩ một lát, sau đó nói:

"Chắc chắn là do em tắm quá lâu nên bị nhiễm lạnh."

Ngu Tử lườm hắn một cái:

"Thế rốt cuộc ai là người ấn tôi xuống nước lâu đến mức không thể ngoi lên đây?"

Dù vậy, cậu cũng cảm thấy chuyện cậu buồn nôn có lẽ chỉ là một sự trùng hợp không may mà thôi.

Cho đến khi... cậu bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người, mặc áo choàng ngủ, rồi để Lê Trác Cẩn giúp mình sấy tóc. Sau khi đặt máy sấy xuống, hắn muốn hôn cậu lần nữa—

Trước khi hôn, Lê Trác Cẩn còn nói đầy chính nghĩa:

"Tự nhiên tôi nhớ ra, hôm nay là kỷ niệm một tháng ngày chúng ta ly hôn."

Ngu Tử: "..."

Ly hôn xong liền lên giường "kỷ niệm", một tháng sau lại hôn để "kỷ niệm", đúng là một chuỗi hạ cấp dần đều, cũng hợp với bản chất của chuyện ly hôn thật.

Lê Trác Cẩn cúi xuống hôn cậu. Nhưng lần này, môi vừa mới chạm vào nhau chưa được hai giây, Ngu Tử lại nhíu mày, vội đẩy hắn ra.

Cậu cúi người, chống tay lên bồn rửa mặt rồi lại buồn nôn.

Lê Trác Cẩn: "… Em thực sự không thấy trong người khó chịu sao? Tôi nghĩ em nên gặp bác sĩ, tôi đi nói với tổ chương trình đây."

Dù không nôn ra gì, nhưng Ngu Tử vẫn mở vòi nước, vốc nước lên súc miệng.

Sau đó, cậu lấy khăn lau tay, đồng thời cảm nhận xem lục phủ ngũ tạng có gì bất thường không, nhưng chẳng thấy có chỗ nào không ổn.

"Không cần gọi bác sĩ đâu, làm thế ầm ĩ quá. Tôi cũng chẳng nói rõ được là mình khó chịu chỗ nào... Hay là, anh thử hôn lại lần nữa xem?" Cậu thoáng trầm ngâm.

Lê Trác Cẩn nghe ra ẩn ý trong lời cậu, lập tức phản đối:

"Chúng ta còn ngủ chung giường rồi mà giờ em lại bảo bị tôi hôn thì buồn nôn? Nhưng nhìn em cũng không giống như vậy lắm. Tôi không thử nữa đâu, nhỡ em cố ý diễn để đả kích tôi thì sao... Ra ngoài đi, ra ngoài đi! Chắc chắn là em bị hơi nước xông đến hỏng thần kinh rồi, ra ngoài hít thở không khí chút đi!"

Ngu Tử nhún vai, cũng không mấy để tâm đến chuyện này.

Sáng hôm sau, Lê Trác Cẩn vẫn canh cánh trong lòng chuyện tối qua, bất chấp máy quay đang ghi hình, lấy lý do chân cậu chưa tiện đi lại nên hắn phải giúp cậu rửa mặt.

Thế rồi nhân lúc Ngu Tử chưa kịp đề phòng, hắn đột ngột giữ gáy cậu, kéo lại gần hôn một cái.

Sau đó, Lê Trác Cẩn dán mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Ngu Tử.

Cậu chớp mắt, li.ếm môi một cái, tiếp đó, cảm giác buồn nôn lại dâng lên không thể kiểm soát, khiến cậu vội nghiêng người sang một bên, chống tay lên bồn rửa mặt để ổn định lại.

Lê Trác Cẩn: "… Em chắc chắn là bị bệnh rồi."

Vậy là sáng hôm ấy, vừa bước ra khỏi phòng, Ngu Tử còn chưa kịp đi ăn sáng thì đã bị Lê Trác Cẩn lôi thẳng đến phòng y tế trên du thuyền.

Ngu Tử bất đắc dĩ nghe hắn mô tả "bệnh tình" giúp mình:

"Có lẽ em ấy bị nhiễm lạnh, rất có thể còn bị sốt nữa."

Bác sĩ ngẩn ra, đưa mắt đánh giá Ngu Tử—người vừa ngủ dậy, tinh thần sảng khoái, thậm chí còn trông rạng rỡ hơn hẳn bình thường, chợt cảm thấy hình như cậu chẳng có vẻ gì là bị bệnh cả.

— "Tiểu Ngu bị ốm rồi?!"

— "Nhưng nhìn không giống lắm nhỉ..."

— "Tinh thần còn phơi phới hơn tôi—một đứa chuyên thức đêm—nữa là!"

— "Trời ơi, xem Lê Trác Cẩn nhà người ta lo đến sốt sắng chưa kìa! Tiểu Ngu mà không bệnh thì cũng phải xin bác sĩ hai viên vitamin để anh ấy yên lòng đi haha!"

Dù cảm thấy Lê Trác Cẩn có vẻ lo lắng thái quá, nhưng bác sĩ vẫn khách sáo gật đầu, chuẩn bị đo nhiệt độ cho Ngu Tử:

"Vậy trước tiên đo nhiệt độ cơ thể đã nhé. Tiểu Ngu, phiền cậu đưa cổ tay ra."

Ngu Tử thở dài. Dù thực sự chẳng thấy bản thân có gì không ổn, nhưng cậu vẫn phối hợp đưa tay ra.

Súng đo nhiệt độ lướt qua cổ tay cậu, ngay sau đó hiển thị kết quả. Bác sĩ xem qua, đưa cho cả Ngu Tử lẫn Lê Trác Cẩn cùng nhìn, thậm chí còn nghiêng ra để máy quay có thể ghi lại:

"36,9 độ, nhiệt độ cơ thể hoàn toàn bình thường, không sốt cũng không bị hạ thân nhiệt."

"Tiểu Ngu, cậu có thể mô tả cụ thể triệu chứng khó chịu của mình không? Cậu ấy nói có thể cậu bị nhiễm lạnh, vậy cậu có ho hay hắt hơi không? Hay là đột nhiên cảm thấy ớn lạnh?" Bác sĩ tiếp tục hỏi chi tiết.

Ngu Tử lắc đầu:

"Thực ra... hoàn toàn không có gì cả. Nếu buộc phải nói thì thỉnh thoảng tôi có hơi buồn nôn, nhưng cũng không nôn ra gì. Tần suất cũng không nhiều, không ảnh hưởng lắm. Chẳng qua Lê Trác Cẩn lo lắng quá nên mới đưa tôi đến đây để an tâm hơn thôi."

Bác sĩ hiểu ra ngay. Rõ ràng, ông đã quá quen với tình huống người nhà bệnh nhân vì quá lo lắng mà tự phóng đại bệnh tình lên rồi. Để đối phó với kiểu bệnh nhân này, trước hết, bác sĩ phải tiếp tục hỏi han thật kỹ để thể hiện rằng mình có thái độ làm việc nghiêm túc, như thế thì người nhà bệnh nhân mới cảm thấy bác sĩ có trách nhiệm và đáng tin cậy.

Bác sĩ gật đầu, tiếp tục hỏi:

"Vậy ngoài cảm giác buồn nôn, cậu có bị chóng mặt hay tức ngực không?"

Ngu Tử ngẫm nghĩ một chút:

"Chỉ trong khoảnh khắc bị buồn nôn thì có hơi khó chịu một chút, nhưng trước đó và sau đó thì không có vấn đề gì."

Bác sĩ gật gù:

"Vậy lần đầu tiên cậu xuất hiện triệu chứng này là khi nào? Sáng nay sao? Lúc đó cậu đang làm gì?"

Ngu Tử: "..."

Cậu nhìn sang Lê Trác Cẩn, ánh mắt có chút khó diễn tả bằng lời.

Lê Trác Cẩn ho nhẹ một tiếng, quyết định tự thay cậu trả lời qua loa:

"Tối qua và sáng nay đều bị. Cả hai lần đều là lúc đang rửa mặt."

Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi ôn hòa nói:

“Nếu chỉ là phản xạ buồn nôn khi đánh răng thì thỉnh thoảng cũng bình thường thôi. Có thể cơ thể hơi khó chịu một chút, nhưng nguyên nhân rất có thể là do cậu cần nghỉ ngơi ổn định hơn, hoặc có chút căng thẳng về mặt tâm lý. Nói chung, chỉ cần không kéo dài lâu thì không có gì đáng lo cả, cũng không cần uống thuốc hay điều trị gì đặc biệt, cứ nghỉ ngơi, để mọi thứ diễn ra tự nhiên là được.”

Ngu Tử cảm thấy nói đến đây là có thể tạm biệt bác sĩ rồi.

Nhưng Lê Trác Cẩn thì chưa thấy “thảo luận” xong về bệnh trạng với bác sĩ, hắn nói tiếp:

“Nhưng em ấy không phải đột nhiên buồn nôn khi đang đánh răng, mà là... đang nói chuyện bình thường thì tự nhiên lại nôn khan.”

[Rồi, tôi biết mà, đây chắc chắn là có bầu rồi!]

[Tôi cũng chắc chắn, đây là thai nghén! Tin tôi đi, tổ tiên mười tám đời nhà tôi chắc chắn có người từng làm y học, tôi có dòng máu gia truyền!]

[Aizz, đừng có trêu Lê Trác Cẩn nữa~ Anh ấy đang hoang mang kìa~]

Bác sĩ cân nhắc một chút, quan sát Ngu Tử rồi nói:

“Cũng có thể là do ở trên du thuyền quá lâu, cơ thể bắt đầu không chịu nổi. Đôi khi cơ thể phản ứng chậm với môi trường lạ, lúc đầu dù không thích nghi ngay nhưng không biểu hiện quá rõ, phải đến một khoảng thời gian sau mới bắt đầu xuất hiện triệu chứng.”

Nghe vậy, Ngu Tử gật gù, quay sang nhìn Lê Trác Cẩn, dở khóc dở cười:

“Lý do này đủ hợp lý rồi đúng không? Anh có thể yên tâm rồi chứ?”

Nhưng Lê Trác Cẩn vẫn chưa thể yên tâm được. Vì nếu là “phản ứng chậm với môi trường lạ”, thì tại sao triệu chứng cứ xuất hiện ngay lúc hắn hôn Ngu Tử?

Nếu nói tối qua là do hôn quá lâu, có thể khiến Ngu Tử hơi khó thở, thì sáng nay là sao? Sáng nay hắn chỉ chạm nhẹ môi cậu thôi, thậm chí còn chưa kịp duỗi đầu lưỡi vào mà!

Lê Trác Cẩn không tài nào hiểu nổi, nhưng hắn vẫn còn biết xấu hổ. Dù có phớt lờ ánh mắt của người ngoài đến đâu thì trước máy quay phát sóng trực tiếp, hắn cũng không thể nói rõ chi tiết vụ Ngu Tử buồn nôn ra sao.

Cuối cùng, hắn đành nuốt sự bức bối xuống, gật đầu với bác sĩ:

“Làm phiền bác sĩ rồi.”

[Hahaha, hai người này đi khám bệnh thôi mà cũng đáng yêu quá trời!]

[Nghi ngờ hợp lý: có khi nào Lê ảnh đế với Tiểu Ngu chưa nói thật đầy đủ với bác sĩ không nhỉ?]

[Tiểu Ngu thực sự không sao chứ? Lê ảnh đế lo lắng như vậy, tự nhiên tôi cũng thấy lo theo luôn.]

[Chắc không có gì đâu. Tiểu Ngu từng nói cậu ấy rất chú trọng sức khỏe, năm nào cũng đi kiểm tra định kỳ. Nếu thật sự có vấn đề thì chắc chắn cậu ấy sẽ không cố chịu đựng đâu. Nên tôi thiên về giả thuyết đây đúng là phản ứng bình thường như bác sĩ nói thôi.]

[Vậy thì tốt quá, vậy thì có thể yên tâm trêu đùa rồi nhé~]

[Có thai rồi, chính xác là vậy! Mọi người có nhớ Liêu Trai Chí Dị không? Trong đó cũng có mấy câu chuyện đàn ông sinh con đấy, chứng tỏ từ thời Bồ Tùng Linh, đàn ông mang thai đã không còn là chuyện hiếm thấy nữa~"

[Lập luận có dẫn chứng, có cơ sở, tôi thấy hợp lý đấy! [mặt nghiêm túc]]

Ngu Tử không bận tâm đến chuyện buồn nôn này lắm. Cậu vốn có sức khỏe tốt, những triệu chứng nhỏ nhặt thế này không đáng để lo lắng. Dù sao cũng mới chỉ xảy ra một đêm, mức độ còn nhẹ hơn cả cảm cúm nữa. Nếu sau một thời gian mà vẫn không đỡ thì mới đáng để căng thẳng.

Nhưng Lê Trác Cẩn cứ canh cánh chuyện này suốt. Ban ngày đi tham quan mấy điểm du lịch ở Naples mà tâm trí vẫn treo ngược cành cây. Đến tối về phòng, Ngu Tử không cho hắn giúp tắm nữa, thế là hắn tranh thủ khoảng thời gian này, trốn vào nhà vệ sinh trong phòng mình để lên mạng tìm kiếm thông tin.

Tìm tới tìm lui, kết quả tìm kiếm toàn liên quan đến mấy bệnh ung thư giai đoạn đầu, khiến Lê Trác Cẩn tức đến mức muốn hỏi thăm trí thông minh của công cụ tìm kiếm.

Sau đó, hắn vô tình bấm vào một bài viết trên diễn đàn dành cho các bà mẹ bỉm sữa. Lê Trác Cẩn nhìn qua tiêu đề—

[Sau khi mang thai, nghe giọng chồng liền buồn nôn, thậm chí gọi video cũng không chịu nổi, là sao đây?]

Bài viết này rõ ràng chẳng liên quan gì đến tình huống của hắn với Ngu Tử, nhưng vì tò mò, hắn vẫn đọc tiếp.

Có người bình luận rằng, có thể chủ thớt không có tình cảm với chồng, nên khi mang thai, những cảm xúc bị đè nén trong tiềm thức mới bộc phát, dẫn đến phản ứng bài xích theo bản năng.

Chủ thớt đáp lại ngay: “Hoàn toàn không phải! Tôi với chồng tôi rất yêu nhau.”

Rồi cô còn lấy ví dụ, nói rằng chồng cô cực kỳ dính vợ, ngoài thời gian đi làm ra thì hầu như không bao giờ ra ngoài một mình, tan làm là lập tức về nhà ngay. Không như mấy gã đàn ông viện cớ tăng ca để trốn tránh việc nhà. Cô cũng rất yêu chồng, chính vì vậy nên mới sẵn sàng sinh con. Tóm lại, giữa hai vợ chồng hoàn toàn không có vấn đề về tình cảm.

Sau khi loại trừ yếu tố tình cảm, cư dân mạng tiếp tục đưa ra đủ kiểu suy đoán, đến khi có một người tự xưng là bác sĩ đặt câu hỏi:

[Có phải sau khi mang thai, hai vợ chồng vẫn duy trì quan hệ thân mật thường xuyên không?]

Chủ thớt ngại ngùng đáp: “Đúng vậy… Vợ chồng tôi rất thân thiết, dù mang thai rồi nhưng vì yêu nhau nên đôi khi vẫn không kiềm chế được mà thân mật chút xíu…”

Vị "bác sĩ" kia liền giải thích rằng, thai nhi là một thực thể vô cùng kỳ diệu. Đã có những trường hợp phụ nữ mang thai mà không hề hay biết, thậm chí suốt mười tháng vẫn có kinh nguyệt đều đặn như bình thường.

Các bác sĩ phỏng đoán, có thể thai nhi "cảm nhận" được rằng người mẹ không sẵn sàng sinh con, nên để tồn tại, bào thai đã cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình xuống mức tối đa. Nó thậm chí còn khiến tử cung tiếp tục chảy máu hàng tháng để giả vờ như kỳ kinh nguyệt vẫn diễn ra, nhằm tránh bị phát hiện.

Còn trường hợp của chủ thớt, nếu không phải vì tình cảm vợ chồng không tốt, thì có thể là vì tình cảm quá tốt. Do ảnh hưởng của sự dao động hormone trong cơ thể mẹ, thai nhi "lo sợ" việc cha mẹ thân mật sẽ gây bất lợi cho môi trường phát triển của mình, nên đã tác động đến hormone của mẹ, khiến người mẹ bài xích các đặc điểm sinh học của người cha. Nhờ vậy, cha mẹ sẽ không quá thân mật, giúp thai nhi được phát triển ổn định.

Sau khi "bác sĩ" này bình luận, những người khác cũng bắt đầu góp phần, càng nói càng thần kỳ hơn.

Lê Trác Cẩn không đọc tiếp nữa. Hắn cảm thấy nếu để mấy người này bàn luận tiếp, có khi bào thai sắp sửa có khả năng hủy diệt cả Trái Đất rồi.

Hắn quay lại tìm kiếm các kết quả khác, tìm tới tìm lui vẫn chẳng thấy cái nào hợp lý. Cuối cùng, hắn còn tình cờ lọt vào một trang truyện... thể loại ABO sinh con.

Lê Trác Cẩn mặt không cảm xúc, xóa sạch toàn bộ lịch sử tìm kiếm và duyệt web trên điện thoại, thầm nghĩ: tin tức tố lại là lời giải thích hợp lý nhất ư? Có lẽ thế giới này sắp đảo lộn mất rồi. Chẳng lẽ hắn và Ngu Tử sắp tiến hóa đến mức tiết ra tin tức tố luôn? Sau đó, Ngu Tử không thích tin tức tố của hắn, nên mỗi lần hôn nhau lại buồn nôn...

Thật vô lý!

Tắm rửa xong, Lê Trác Cẩn quyết định tìm Ngu Tử thử lại lần nữa.

Ngu Tử đang tựa đầu vào giường, chuẩn bị ngủ trong vài phút nữa thì đột nhiên thấy Lê Trác Cẩn ngang nhiên bước vào phòng mình. Cậu bất đắc dĩ liếc qua camera trong phòng, thở dài hỏi:

“Làm sao vậy? Có chó đuổi hay có ma đuổi anh à?”

Lê Trác Cẩn còn thản nhiên hơn cậu, tiến tới lôi cậu từ trong chăn ra, bế ngang người lên đi thẳng vào phòng tắm.

Ngu Tử sững sờ.

[WOAHHHHH! (Khỉ giật chuối) (Đập ngực, đu cây, đu xích đu) (Bóc vỏ chuối, quăng cho cáo làm ván trượt) (Tôi không biết mình đang nói gì nhưng tôi rất kích động, cảm ơn!]

[Tôi đã xem nhiều cảnh bế kiểu công chúa rồi, nhưng kiểu bế mang phong cách cưỡng chế yêu thế này thì mới mẻ đấy! Rất thú vị!]

[Anh Lê à, anh có thể giả vờ một chút được không? Anh coi tụi tôi như người vô hình luôn hả? Tôi sợ lắm đấy!]

Vào đến phòng tắm, Lê Trác Cẩn đặt Ngu Tử xuống, sau đó nhìn cậu với dáng vẻ như một nhà khoa học liên tục thất bại trong thí nghiệm, sắp phát điên đến nơi. Hắn nói:

“Tôi muốn thử lại, xem em có còn buồn nôn không.”

Ngu Tử bất đắc dĩ tựa vào tường:

“Chuyện này đúng là hơi kịch tính thật, nhưng lúc nãy tôi tự tắm, cũng nhân tiện bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi.”

Cậu ngừng lại một lát, ngước mắt nhìn thẳng vào Lê Trác Cẩn, hiếm khi nào lại nghiêm túc như thế:

“Lê Trác Cẩn, trước đây chúng ta vốn dĩ là kết hôn theo hợp đồng, chương trình này là chương trình ly hôn, hai chúng ta cũng không phải đến đây để tái hợp, anh vẫn nhớ chứ?”

Lê Trác Cẩn khựng lại, lập tức hiểu Ngu Tử định nói gì. Hắn bỗng không muốn nghe tiếp, nhưng lại chẳng có tư cách ngăn cậu nói.

Ngu Tử thấy Lê Trác Cẩn chủ động tìm đến mình, đúng lúc cậu cũng muốn nói rõ mọi chuyện.

Cậu tiếp tục:

“Mấy ngày nay chúng ta thân mật hơn bình thường, một phần là vì anh... bị kìm nén d.ục v.ọng, phần còn lại là do tôi vô tình bị thương, tự chăm sóc bản thân hơi bất tiện.”

“Nhưng những điều này đều chỉ là tạm thời. Chân tôi sẽ khỏi—thực tế thì bây giờ đã khỏi rồi. Ngày mai tôi sẽ không ngồi xe lăn nữa, cũng không cần anh chăm sóc nữa. Còn anh, trước khi tham gia chương trình này, anh đâu có ngày ngày nghĩ đến chuyện ngủ với tôi đúng không? Khi chương trình kết thúc, chúng ta quay lại cuộc sống như trước, không gặp mặt nữa, tự nhiên anh cũng sẽ không còn muốn thân mật với tôi nữa.”

“Vốn dĩ chúng ta cũng sẽ quay lại trạng thái xa lạ như trước. Việc hôm nay tôi đột nhiên có phản ứng ‘dị ứng’ với nụ hôn của anh, nhìn thì có vẻ kịch tính, nhưng thực ra lại là một lời nhắc nhở đúng lúc, phải không?”

Lúc ngâm mình trong bồn tắm, Ngu Tử bỗng nhận ra một chuyện:

Mới chỉ mấy ngày trôi qua mà cậu lại bắt đầu cảm thấy không quen khi tự mình tắm rửa.

Nực cười thật.

Suy nghĩ kỹ, cậu dần hiểu ra vấn đề—Có lẽ không phải cơ thể cậu đang bài xích nụ hôn của Lê Trác Cẩn, mà là chính suy nghĩ của cậu đang cố tác động lên bản thân.

Tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo, không được quen với sự thân mật mà Lê Trác Cẩn mang đến.

Bởi vì nếu sau khi chương trình kết thúc, rời khỏi con tàu lơ lửng giữa biển này, quay về đất liền, thì cậu phải đối diện với mối quan hệ... mơ hồ và khó xử này như thế nào?

Lê Trác Cẩn hiếm khi nào không chọc ghẹo cậu, lần này lại im lặng lắng nghe cậu nói hết.

Ngu Tử chớp mắt:

“Bây giờ mỗi lần anh hôn tôi, tôi đều thấy khó chịu, chắc chắn anh cũng chẳng còn hứng thú gì nữa đúng không? Trùng hợp là tổ chương trình lần này cũng ‘có tâm’, không bắt chúng ta ngủ chung phòng nữa. Thế nên việc kiềm chế d.ục vọ.ng của anh chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi ha? Thật ra tôi nghĩ, trạng thái của chúng ta vào rạng sáng ngày đầu tiên tham gia chương trình cũng rất tốt, cả hai đều thoải mái. Anh thấy sao?”

Lê Trác Cẩn khẽ cười, vài giây sau mới bình thản đáp:

“Tôi nhớ là, lần gần đây nhất chúng ta nghiêm túc nói chuyện thế này... chắc là khi tôi đến tìm em, đề nghị ký hợp đồng kết hôn.”

Nghe vậy, Ngu Tử lại có suy nghĩ khác với hắn.

Lúc đó, Lê Trác Cẩn đề nghị kết hôn hợp đồng, cậu vừa mới tròn hai mươi mốt tuổi, đang trong những ngày cuối của năm ba đại học. Cậu vốn nghĩ rằng vấn đề lớn nhất mình phải đối mặt chỉ là luận văn và định hướng tương lai sau khi tốt nghiệp, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thay đổi đột ngột.

Bố cậu gặp tai nạn, được cấp cứu kịp thời nhưng cuối cùng vẫn rơi vào trạng thái người thực vật. Bác sĩ nói không biết khi nào ông sẽ tỉnh lại, nhưng mỗi ngày nằm viện là một ngày tiêu tốn số tiền không nhỏ.

Chưa kịp hoàn hồn, cậu lại nhận tin công ty mà bố cậu dày công gây dựng hai năm qua tuyên bố phá sản. Đối tác kinh doanh của bố cậu nói rằng công ty không còn khả năng thanh toán, không những không thể chi trả viện phí mà bố cậu còn đang gánh một khoản nợ lớn.

Ngu Tử chỉ có một tấm thẻ ngân hàng với mười vạn tệ—khi cậu học cấp ba, bố cậu đột nhiên nói muốn khởi nghiệp cùng bạn bè. Khi thông báo chuyện này với cậu, ông cũng gửi vào thẻ của cậu mười vạn tệ, nói rằng đây là "tiền dự phòng", đề phòng sau này ông thất bại, không còn tiền thì ít ra Ngu Tử vẫn có thể tiếp tục học hành.

Nhưng sau đó, công việc làm ăn của ông thuận lợi, chưa bao giờ cắt giảm chi tiêu cho cậu, thế nên số tiền trong thẻ cứ nằm yên đó suốt bao năm, đến khi ông gặp chuyện không may, cậu mới rút ra sử dụng.

Nhưng mười vạn tệ chẳng khác gì muối bỏ biển.

Nếu lúc đó Lê Trác Cẩn không xuất hiện, Ngu Tử cũng không biết mình phải làm gì để giải quyết mớ hỗn độn này.

Ngày đó, Lê Trác Cẩn không chỉ giúp bố cậu trả nợ, sắp xếp để ông được điều trị trong viện dưỡng lão, mà còn giúp cậu xử lý toàn bộ chuyện của công ty, điều tra nguyên nhân vụ tai nạn.

Còn cái giá mà hắn muốn, chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng.

Lúc đó, Ngu Tử thậm chí còn mong rằng hắn thật sự muốn một thứ gì đó từ cậu.

Nếu không, cậu thật sự không yên tâm chút nào.

Không lâu sau đó, Ngu Tử tình cờ bước chân vào giới giải trí, sự nghiệp lại vô cùng thuận lợi, nhanh chóng nổi tiếng. Cậu không còn cần Lê Trác Cẩn giúp chi trả viện phí cho bố mình ở viện dưỡng lão nữa.

Lần đầu tiên tích góp được năm triệu, Ngu Tử dùng số tiền đó mua một món đồ cổ mà những người tin Phật rất yêu thích, rồi tặng cho mẹ của Lê Trác Cẩn.

Quả nhiên,  mẹ hắn rất thích món quà ấy, khen ngợi liền ba câu, dùng hết cả số lần nói chuyện trong ngày hôm đó.

Lê Trác Cẩn không nói gì trước mặt người nhà họ Lê, nhưng khi hai người lên xe rời đi, hắn mới cất giọng trêu chọc:

“Em sắp chuyển kiếp thành thần tài rồi à? Thầy Ngu, em định đi đường vòng lấy lòng mẹ tôi để theo đuổi tôi sao?”

Thật ra, khi đó Ngu Tử có chút ý định muốn trả lại số tiền mà Lê Trác Cẩn đã giúp cậu và bố cậu. Nhưng thứ nhất, dù thu nhập giới giải trí cao, cậu cũng không thể gom đủ số tiền ấy trong thời gian ngắn.

Thứ hai, trong hợp đồng hôn nhân của họ đã ghi rõ rằng cậu không cần trả lại số tiền này. Khi ký hợp đồng, cậu cũng không hề do dự, nếu bây giờ mới đòi trả lại, chẳng khác nào làm màu giả thanh cao, thậm chí còn giống như đang tích góp tiền để chuẩn bị phá vỡ hợp đồng vậy. Mà Lê Trác Cẩn thì vốn dĩ không thiếu tiền, hắn chắc chắn cũng muốn mọi chuyện giữa hai người yên ổn hơn.

Vì thế, Ngu Tử quyết định chọn cách trung hòa—tặng quà cho mẹ hắn. Như vậy, trong lòng cậu cũng dễ chịu hơn một chút, mà quan trọng là mẹ hắn trước giờ vẫn đối xử rất tốt với cậu.

Đối mặt với sự chế nhạo của Lê Trác Cẩn, dù trong lòng nghĩ gì, Ngu Tử vẫn giữ nguyên phong cách "độc miệng" thường ngày:

“Đúng vậy, lấy lòng mẹ anh trước, lỡ sau này anh yểu mệnh mà chết sớm thì bà ấy còn ủng hộ tôi thừa kế tài sản của anh.”

Lê Trác Cẩn bật cười, đến lúc sau mới nghiêm túc nói:

“Em không cần phải nghĩ rằng mình mắc nợ tôi. Lúc trước khi đề nghị kết hôn hợp đồng, tôi đã nói rất rõ ràng rồi—tôi cần một người đáng tin để giúp tôi chuyện này. Em không gây phiền phức, cũng không lợi dụng cơ hội để đòi hỏi thêm lợi ích, vậy là quá tốt rồi. Em thực sự đã giúp tôi rất nhiều.”

“Nếu em vẫn cảm thấy số tiền tôi giúp em khi đó là quá lớn, vậy thì hãy nghĩ đến khoảng thời gian mà em đã bỏ ra đi. Ba năm của em, đáng giá với số tiền đó.”

— Thực ra, đây mới là cuộc trò chuyện "nghiêm túc" lần trước mà Ngu Tử nhớ rõ giữa cậu và Lê Trác Cẩn.

Đúng lúc này, con tàu dưới chân họ khẽ rung lên, tiếng còi tàu vang vọng ngoài cửa sổ—họ đang rời khỏi Naples để đến Rome.

Lê Trác Cẩn tiếp tục:

“Những gì em nói ban nãy, tôi cũng suy nghĩ nghiêm túc rồi. Đúng là có lý, cứ tiếp tục thế này thì chẳng khác nào chúng ta đang yêu đương thật sự. Tôi rõ ràng chỉ thèm muốn cơ thể em thôi, chứ đâu có hứng thú với lá cây phát tài của em, lại càng không có ý định làm phẫu thuật triệt sản giúp em.”

Ngu Tử khẽ cười.

Nhưng đột nhiên, cơn buồn nôn lại ập đến. Cậu vội đẩy Lê Trác Cẩn ra, chạy đến bồn rửa mặt, một lần nữa lại chỉ có thể khô khan nôn khan, chẳng nôn ra được gì.

Bầu không khí nghiêm túc mà Lê Trác Cẩn vừa xây dựng lập tức bị phá tan. Hắn khó tin hỏi:

“Sáng nay ít nhất còn hôn một cái được, bây giờ đến mức tôi chỉ thở thôi cũng khiến em khó chịu sao?”

Ngu Tử bất đắc dĩ phất tay:

“Đúng vậy, nên phiền anh quỳ xuống xin lui đi.”

Lê Trác Cẩn cười cười, nói:

“Lẽ ra tôi nên hóa thành hơi nước, tan vào không khí để khiến em khó chịu đến chết.”

Ngu Tử bật cười:

“Chẳng qua là tôi không muốn hôn anh thôi, mà anh đã tức đến mức muốn bốc hơi luôn rồi?”

Lê Trác Cẩn nhướng mày:

“Em nói thêm một câu nữa là tôi sẽ hôn em đấy. Dù sao người bị buồn nôn cũng không phải tôi.”

Ngu Tử: “… Anh nhìn người đang nôn thành thế này mà vẫn hôn cho nổi à? Làm ơn kén chọn một chút đi.”

---

Ngày hôm sau, Ngu Tử đã có thể đi lại bình thường, không còn ngồi xe lăn nữa. Lê Trác Cẩn cũng không chạy sang phòng cậu từ sáng sớm để kiểm tra xem cậu rửa mặt thế nào.

Nhưng cả hai cũng không cố ý tránh mặt nhau. Dù sao giờ giấc rửa mặt và ra ngoài của họ cũng gần như trùng nhau, vậy thì cứ đi cùng nhau thôi. Nếu cố tình tạo khoảng cách, ngược lại còn khiến người khác tưởng rằng họ để ý đến nhau quá mức.

Họ đến nhà hàng buffet, vẫn như thường lệ—vừa ăn sáng vừa cùng các khách mời khác bàn bạc lịch trình tham quan Rome trong hôm nay và ngày mai. Sau đó, họ chuẩn bị đến chỗ tổ chương trình nhận nguyên liệu để làm bữa trưa và bữa tối mang theo khi lên bờ.

Trước khi nhận nguyên liệu, vẫn cần bỏ phiếu bình chọn xem cặp đôi nào đã tái hôn.

Những ngày trước, trừ ngày bình chọn đầu tiên, các khách mời đều trực tiếp viết tên vào phiếu, giơ lên cho camera quay rồi bỏ vào thùng phiếu, không còn thiết lập thêm vòng giải thích lý do hay tự biện hộ.

Nhưng hôm nay, vòng này lại tạm thời quay trở lại.

“Hôm nay là ngày thứ tám các khách mời tham gia chương trình, bốn tuần hành trình của chúng ta đã đi được một phần tư chặng đường. Chắc chắn khán giả cũng rất tò mò không biết các vị khách mời có thay đổi gì về mặt tâm lý so với ngày đầu tiên hay không?”

MC nói tiếp:

“Hơn nữa, sau khi kết thúc hành trình ở Rome vào ngày mai, khán giả cũng sẽ tiến hành bỏ phiếu lần thứ hai. Vì vậy, trước khi bỏ phiếu hôm nay, tổ chương trình đã chuẩn bị thêm một hoạt động nhỏ để các khách mời có cơ hội kêu gọi bình chọn.”

Lời MC vừa dứt, nhân viên chương trình liền mang lên một chiếc vòng quay may mắn lớn, nhìn qua thì giống như vòng quay trúng thưởng. Nhưng trên đó không phải là các phần thưởng mà là những câu hỏi khác nhau.

Thoáng nhìn qua có thể thấy đủ loại câu hỏi như: “Bạn còn nhớ nhẫn cưới của mình ở đâu không?”, “Bạn có cân nhắc tái hôn với người cũ không?”, “Nếu bạn có tổng cộng năm triệu tiền tiết kiệm, mà người cũ bị bệnh cần bốn triệu chín trăm chín mươi chín nghìn để chữa trị, bạn có sẵn lòng cho họ mượn không?”...

MC giới thiệu luật chơi: Hai khách mời từng là vợ chồng sẽ cùng bước lên, lần lượt quay vòng quay một lần. Sau khi vòng quay dừng lại, họ có thể chọn một trong hai câu hỏi mà kim chỉ vào để cùng trả lời. Câu hỏi còn lại sẽ được để dành cho cặp đôi kế tiếp.

Nói cách khác, mỗi người đều sẽ quay một lần và cuối cùng sẽ phải trả lời hai câu hỏi—một câu là do mình hoặc người cũ quay ra, một câu là do cặp trước để lại.

Khi trả lời câu hỏi, không chỉ cần đáp đúng trọng tâm mà còn phải từ đó mở rộng, giải thích lý do vì sao mình và người cũ không thể là cặp đôi đã tái hôn.

【Hahaha, sao lại giống kiểu phỏng vấn có cấu trúc thế này!】

【Tôi thích cái vòng quay này ghê!】

Ngu Tử nhìn lướt qua các ô trên vòng quay, sau đó chỉ vào phần nhỏ nhất rồi nói với Lê Trác Cẩn:

“Anh chẳng phải có máu hiếu thắng sao? Thấy ô ‘Miễn trả lời một lần’ kia không? Lát nữa anh cố gắng quay trúng nó đi.”

Lê Trác Cẩn hừ nhẹ: “Em cũng có vẻ rất tin tưởng tôi nhỉ. Thế còn thầy Ngu, em nhìn thấy ô lớn nhất kia chưa? Ô ‘Bạn có cân nhắc tái hôn với người cũ không’ đó. Em có cái tật hễ thấy phần nào to là muốn lấy, lát nữa nhớ kiềm chế một chút, đừng nhắm thẳng vào nó mà quay, được không?”

Ngu Tử bĩu môi: “Câu hỏi đó có gì khó trả lời đâu? Nếu tôi quay trúng, vậy thì chẳng phải chúng ta có lời à?”

【Hai người này cứ thì thầm to nhỏ suốt!】

【Đây là cặp đôi ly hôn tình tứ nhất mà tôi từng thấy!】

【Một người theo phong cách ‘có lời không?’, một người theo phong cách ‘có thắng không?’, cuối cùng cũng cùng một con đường—đúng là tuyệt phối!】

Trò chơi bắt đầu, MC nói rằng sẽ để hai người có vẻ hào hứng nhất với trò này—Lê Trác Cẩn và Ngu Tử—mở màn. Khi vòng chơi đi hết một lượt, họ cũng sẽ là người kết thúc.

Lê Trác Cẩn và Ngu Tử bước lên. Ngu Tử ra hiệu để Lê Trác Cẩn quay trước.

Lê Trác Cẩn cũng không khách sáo trong mấy chuyện vặt này, vươn tay xoay mạnh vòng quay.

Kim chỉ nhanh chóng quay tròn rồi dần chậm lại, cuối cùng dừng ngay tại ô lớn nhất: “Bạn có cân nhắc tái hôn với người cũ không?”

Lê Trác Cẩn nhướng mày, bình thản nói với Ngu Tử:

“Tôi xem như đã giúp em quay trúng ô mà em muốn nhất rồi đấy. Vậy thì tiếp theo, em giúp tôi quay trúng ô ‘Miễn trả lời một lần’ đi.”

Ngu Tử: “… Thầy Lê biết làm ăn ghê.”

Ngu Tử đưa tay quay vòng quay, nhưng lần này họ không được như ý. Kim chỉ dừng lại không phải ở ô miễn trả lời, mà là ô liên quan đến nhẫn cưới.

Cả hai đều khựng lại một chút.

Bọn họ kết hôn theo hợp đồng, diễn trò trước mặt nhà họ Lê, đương nhiên là có nhẫn cưới. Lúc mới về nhà họ Lê, cả hai còn đặc biệt đeo vào.

Nhưng sau này thấy phiền, họ dứt khoát không đeo nữa. Nếu có ai hỏi thì cứ bảo là không tiện đeo trong công việc, cứ tháo ra tháo vào chi bằng cất đi cho đỡ mất công.

Lâu dần, cả hai thật sự không nhớ nhẫn cưới của mình ở đâu nữa. Thậm chí đến lúc ly hôn cũng chẳng ai nhắc tới chuyện này.

Dù sao thì cặp nhẫn ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là trên đường về nhà họ Lê lần đầu tiên, cả hai mới sực nhớ ra, thế là tiện đường tạt vào một cửa hàng trang sức gần đó, chọn đại một cặp nhẫn có kích thước vừa tay là được. Kiểu dáng không phải ưu tiên, giá cả cũng không đắt.

Giờ đây, kim chỉ lại đúng vào câu hỏi này. Lê Trác Cẩn và Ngu Tử nhìn nhau, sau đó Ngu Tử lên tiếng:

“Chúng ta trả lời câu hỏi tái hôn đi?”

Lê Trác Cẩn gật đầu.

MC lặp lại câu hỏi, cười nói:

“Hai vị chắc chắn chọn câu hỏi này chứ? Vậy xin hỏi, hai người có cân nhắc tái hôn không?”

Lê Trác Cẩn lại nhìn Ngu Tử một cái, vừa nghĩ đến chuyện sáng nay cậu còn nôn khan trước mặt mình, hắn đã thấy bực bội.

Thế là hắn mất kiên nhẫn mà trả lời:

“Đương nhiên là không. Chúng tôi ly hôn theo một nguyên tắc giống như một sự thật hiển nhiên—người chết không thể sống lại. Cảm ơn.”

Ngu Tử bị câu trả lời đầy tính so sánh kỳ quặc này chọc cười:

“Đúng vậy, người chết không thể sống lại, cũng như phần mộ đã lấp đất thì chẳng ai đi đào lên làm gì. Vậy nên, cứ để giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi yên nghỉ trên thiên đường đi.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.