Sa Bàn Chiến Thuật

Chương 4: Bách Khẩu Nạp Thuật.



Chương 4: Bách Khẩu Nạp Thuật.

Phòng trọ của gia đình Thành nằm trong một con hẻm của con hẻm của con ngõ của con ngõ của một trong những khu sập xệ nhất thành phố.

Nhờ ở trong cái “mê cung” đấy, hàng tháng gia đình Thành chỉ cần phải đóng hơn một triệu chưa tính điện, nước để sinh hoạt cho cả bốn người, vừa gần trường, nhưng cũng không quá xa bệnh viện.

Trên đường về nhà, Thành vẫn không thể nào bình tĩnh. M* nó! Nơi nào cũng có ma, quỷ, đủ loại hình thái, màu sắc mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng được. Kinh khủng nhất, hắn còn thấy một linh hồn ôm cái đầu nát bét.

CMN! Quá ghê rợn… Không phải Thành tâm lý tốt và đã có phần quen thuộc, thì đã ngất khóc từ lâu.

“Cũng may khi nãy phản ứng kịp, nếu không hồn ma ông già ở đầu hẻm đó đã biết mình thấy nó.” Thành thở phào trong lòng, lúc nãy vậy mà hắn lại vô thức né qua một bóng ma cao tuổi.

“Liên ơi, mở cửa cho ba, mẹ.” Cô Xuân gọi mở cửa căn trọ.

Rất nhanh, cửa phòng trọ được mở, Liên lú đầu ra, nhìn thấy Thành liền cười tươi chạy đến ôm chặt lấy.

Thành cười hà hà, bế cô em gái nhỏ dễ thương chỉ mới hơn mười tuổi lên.

“Anh hai đợt này không nằm ở bệnh viện nữa ạ!”

“Anh hai sẽ về với em luôn. Chơi với em cả ngày có được không?”

“Dạ được anh hai.”

Nhưng ngay khoảnh khắc Thành đặt chân vào trong, mặt của hắn tái lại, tay run lên.

“Bởi vậy người ta nói, nghèo hay xui lắm. Trong căn trọ nát bấy này của ngươi lại có đến hai linh hồn, hơn nữa đều ở dạng Hóa hồn. Nhớ phải cẩn trọng đó, nếu bị phát hiện chính là họa sát thân.”

Thành khẽ gật đầu, bước vào bên trong, cẩn thận đánh giá hai hồn ma trên.

Một hồn ma là một cô gái trẻ, mặc đồ ngủ, khuôn mặt xanh ngắt, trên cổ có một vết hằn lớn. Hồn ma còn lại là một tên tên trung niên béo, xấu xí cực kỳ, như một con cóc ghẻ với đầy vết sần.



Thành dù đã cố gắng bình tĩnh vẫn cảm thấy áp lực nặng nề. Căn trọ này có tin đồn một cô gái đã từng treo cổ, e rằng chính là đây. Ba, mẹ của hắn cũng tương đối tin vào tâm linh, nhưng sợ ma nào bằng sợ nghèo, giá của căn phòng quá hấp dẫn với hoàn cảnh gia đình hắn lúc này.

Ba, mẹ của Thành bước vào phòng, dọn dẹp tương đối rồi bắt tay vào bếp.

Liên nghe bệnh tình anh trai tốt hơn liền như đóa hoa chớm nở, tươi rối hát hò, trêu ghẹo anh hai.

Chỉ có Thành là không thể vui nổi. Đờ mờ! Căn phòng quá nhỏ, hai hồn ma luôn luẩn quẩn kề cạnh. Có khi chỉ cách một vài centimet, làm cho bệnh suy tim của hắn rất muốn trở nặng. Đặc biệt là cái tên mập rất hay di chuyển, lâu lâu lại thấy gã để cái mông to vào mặt hắn hoặc là nồi cơm mà mẹ đang nấu.

“Nhóc con, nhìn vào mắt tao.” Tiểu Quỷ bỗng xuất hiện trước mặt Thành, nói.

Thành làm theo, đôi mắt Tiểu Quỷ thu con ngươi lại, phát ra ánh sáng vàng phấp phới như đèn dầu.

Thoáng chốc, Thành đã được đưa đến vùng biển đen hắn đã đến khi ăn trái tim của Thôn Ngạ Hắc Thần.

“Đây là đâu?”

“Là thế giới linh hồn của ngươi.” Tiểu Quỷ xuất hiện ngay bệnh cạnh của Thành.

“Thế giới linh hồn sao?”

“Chỉ có những linh hồn cấp cao mới có thể hình thành thế giới bên trong. Trường hợp của ngươi tất nhiên là nhờ trái tim của Thôn Ngạ Hắc Thần. Về sau, tao sẽ luôn trốn ở đây. Những linh hồn cấp thấp không thể thấy tao, nhưng linh hồn cấp cao thì lại khác.”

Thành gật gù, mặc dù vẫn không thể hiểu lắm. Thế giới linh hồn của hắn? Quá phi logic, chẳng tôn trọng khoa học chút nào.

Nhưng xét lại, đây là tâm linh, làm sao lại chịu ràng buộc của khoa học.

“Ông…”



“Gọi tao là Ngạ Dạ.”

“Ngạ Dạ đại ca, những hồn ma có thể hại người không? Hai linh hồn trong căn trọ của tôi có ảnh hưởng gì đến ba, mẹ, em gái tôi không?”

“Tất nhiên là có, linh hồn mang âm khí, sẽ ảnh hưởng đến linh hồn người sống. Từ đó gây bệnh tật, sâu xa hơn là ảnh hưởng khí vận. Mấy linh hồn cấp thấp đó không ảnh hưởng quá nhiều đến khí vận, nhưng vẫn sẽ vướng phải một chút nhân quả. Nói chung là gặp xui.”

“Thai Hồn là cấp bậc đầu tiên mà khi linh hồn vừa tồn tại mà không cần thể xác. Ở dạng này, nếu bọn chúng hấp thu được hồn năng tạo ra hồn lực thì sẽ trở thành dạng Hóa Hồn. Còn không thì sẽ bị tan biến.”

Thành gật đầu, hỏi tiếp: “Hồn lực là cái gì?”

“Mày không biết suy luận sao, năng lượng linh hồn luôn tồn tại ở khắp nơi, thậm chí theo nhiều hình dạng, gọi chung là hồn năng. Dạng phổ biến nhất của hồn năng thì giống như không khí vậy đó, có ở mọi chỗ. Còn hồn lực là năng lượng của một linh hồn riêng biệt, được hình thành khi linh hồn biết cách hấp thu và chuyển hóa hồn năng.”

Hồn năng, hồn lực… Thành đã hiểu được cơ bản hai khái niệm này.

“Có cách nào để có thể đuổi được hai linh hồn trong phòng tôi không?”

Hmmm... Tiểu Quỷ suy tư, rồi mới nói: “Những linh hồn chỉ mới ở dạng Hóa Hồn, thường sẽ không mạo hiểm rời đi vì sợ đụng độ những linh hồn khác. Mà bọn chúng thường sẽ có chấp niệm tại nơi cư trú. Nhưng đó là trường hợp thông thường, riêng căn phòng này, Hừ! Trò trẻ con”

“Ông có thể giúp tôi đuổi hai hồn ma đó đi không? Ông lợi hại như thế mà.”

Ngạ Dạ thẳng thừng từ chối, còn sẵn tiện chửi Thành chỉ biết ăn bám. Về lý do từ chối là do nó đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng để giúp hắn dung hợp trái tim Thôn Ngạ Hắc Thần cùng với việc xâm nhập thế giới linh hồn này.

Nhưng thay vào đó, Ngạ Dạ đã đồng ý giúp Thành theo cách đầu tiên, giúp hắn mạnh hơn.

“Anh hai, anh hai…”

Thành giật mình tỉnh dậy, trở về thế giới thực.

“Anh hai nhìn nè, em được dạy ở trường đó?” Liên vừa nói, vừa nhảy múa.

Hai khóe miệng Thành cứng ngắc giương lên, hồn ma tên xấu xí đó lại dám đứng cạnh, nhìn chằm chằm vào con bé…



Không ai được phép tổn hại đến gia đình của hắn.

Hắn thề… thề sẽ g·iết c·hết gã gớm ghiếc này!

Bữa cơm chiều hôm đó cực kỳ ngon, chưa bao giờ gia đình Thành có thể ăn một bữa ăn nào mà có đến tận bốn món, đủ chiên, xào, canh, tráng miệng.

Bầu trời chuyển tối, Thành đi ngủ sớm. Hắn và Liên sẽ ngủ dưới đất, còn ba, mẹ ngủ trên tầng lửng do nơi đó ẩm thấp và nhiều muỗi.

Ngay khi nhắm mắt, Thành cố gắng đi vào bên trong thế giới linh hồn của mình.

“Bình tĩnh lại, mày cưỡng ép quá. Cứ từ từ, nó là của mày, bên trong mày, không phải thứ gì xa lạ…”

Giọng Ngạ Dạ vang lên khi Thành gặp khó khăn…

Nghe lời của nó, Thành bình tĩnh trở lại. Mọi thứ vốn chỉ là màn đêm, lại bỗng dưng xuất hiện một chùm sáng. Hắn vươn người, chạm vào thì phát giác bản thân đã trở lại vùng biển linh hồn.

“Cũng có chút tiềm năng đó.”

“Tập trung vào, tao sẽ dạy cho mày một thuật pháp, nó sẽ giúp mày có thể hấp thụ hồn năng rồi tạo hồn lực.”

Thành gật đầu, đầy vẻ hứng thú.

“Thuật pháp này mang tên Bách Khẩu Nạp thuật, gọi tắt là Bách Khẩu thuật, có thể giúp ngươi hấp thụ hồn năng gấp trăm lần những thuật pháp thông thường.”

Thành nghe vậy thì rất hớn hở, hắn nào biết thuật pháp là cái quần què gì? Nhưng chỉ cần nghe gấp trăm lần liền thấy rất ‘xịn’.

Tiếp theo đấy, Ngạ Dạ đọc một khẩu chú bằng loại ngôn ngữ kỳ lạ, giống tiếng Phạn nhưng chỉ là tương tự chứ hoàn toàn là một ngôn ngữ khác. Ngạ Dạ bảo rằng đây là thượng cổ chú ngôn đã tồn tại từ khi con người có mặt trên thế giới.

Học một ngôn ngữ mới vô cùng khó khăn, dù rằng Thành đã cố gắng rất nhiều. Nhưng hơn một tiếng chỉ học thuộc được đúng một câu.

Mời mọi người đón xem chương sau.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.