Tuyên án chấm dứt ngày nghỉ hiếm hoi này là khi Thành Dự mở cửa bước vào nhà.
Vệ Nghê gạt bỏ ý tưởng dùng bữa tối tại nhà, làm lơ Thành Dự đổi giày ở huyền quan, không chút do dự đi vào phòng ngủ chính.
Cô có dụng ý đóng cửa phòng lại, nhưng chợt, Thành Dự mở cửa đi đến.
Vệ Nghê khoá cửa phòng tắm, mở vòi sen.
Bên ngoài hồi lâu không có âm thanh truyền đến, thẳng đến khi Vệ Nghê bước vào phòng tắm mới nghe thấy giọng nói mơ hồ của Thành Dự ngoài cửa.
“Em đi chạy bộ?”
Vệ Nghê không nói gì.
“Buổi tối ăn chút gì không?” Thành Dự nói, “Em muốn ăn gì anh chở đi. Hôm nay đã đẩy hết công việc muốn chở em đi ăn tối.”
“Không rảnh.” Vệ Nghê lạnh nhạt nói.
Thành Dự dừng một chút, như không đoán được cô sẽ trả lời như vậy: “Vì sao?”
“Trực ban.” Vệ Nghê hờ hững, “Em đến bệnh viện ăn.”
“Ăn xong anh đưa em đi.”
“Không cần.”
Ngoài cửa yên tĩnh một lát.
“Vệ. Nghê⎯⎯”
Giọng Thành Dự rít qua kẽ răng cùng tiếng nước trào ra từ vòi sen.
Đẩy lên những tầng sóng lớn.
“Anh hỏi em lần cuối, em thật sự không muốn đi?” Hắn nói.
“… Em nghĩ kỹ rồi.”
Vệ Nghê ngẩng đầu lên, dòng nước ào ạt làm ướt mái tóc đen, che đi gương mặt tái nhợt, làn mi run rẩy.
Ngoài cửa không còn âm thanh của Thành Dự, nhưng một lát sau, cô nghe thấy tiếng cửa chính đóng lại thật mạnh.
Vệ Nghê ở trong nước mở đôi mắt.
Cô có chờ mong không, vì cái gì, cô không quá rõ ràng.
Nhưng cô biết, tuyệt đối không phải tiếng đóng cửa kia.
Thành Dự ở bên ngoài kìm chế, thận trọng bao nhiêu, trước mặt cô giở tính, thẳng thắn bấy nhiêu, hắn sợ đắc tội với người khác, nhưng chưa bao giờ sợ đắc tội với cô.
Như tin chắc rằng cô sẽ không từ chối vậy.
Sự tin tưởng vững chắc đối với người yêu này đặt ở hoàn cảnh hiện tại liền trở thành sự trào phúng lẫn bi ai.
Cô từng nghĩ sẽ cứ thế mãi, nhưng cảm giác không kiên định sợ đưa ra lựa chọn này, đã xa đến mức như là chuyện của đời trước.
Điện thoại trên bàn rửa mặt không ngừng reo lên, Vệ Nghê tắt vòi sen, xoa xoa tay ướt đẫm, nhận cuộc gọi.
“… A lô?”
Không xem trước ai gọi đến, bất ngờ nghe được giọng của vị thám tử tư.
“Chào cô Vệ, việc cô giao đã có kết quả điều tra. Chừng nào chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện?”
Vệ Nghê im lặng một lúc lâu.
Bọt nước từ đuôi tóc đen dứt khoát chảy xuống dọc cột sống.
Tim cô thấy khẩn thiết, thời gian như ngưng đọng.
“… Bây giờ.” Cô nhấn mạnh nói.
**
Thời gian bữa tối quán cà phê chỉ có hai người khách.
Cánh lá xum xuê xanh um tươi tốt chắn bóng dáng người đàn ông, lộ ra phần áo khoác màu vàng.
Người đàn ông lấy ra một cái ipad, từ trên bàn đẩy qua.
“Đây là kết quả điều tra trong khoảng thời gian gần đây.” Người đàn ông nói, “Còn lại tính toán ra sao, còn tuỳ thuộc vào cô.”
Đầu ngón tay Vệ Nghê lướt từng tấm ảnh trên ipad.
Hình chụp Thành Dự cùng cô gái trẻ ở bên nhau.
“Căn cứ theo điều tra, chồng cô có quan hệ thân mật với ba gã đàn ông chưa lập gia đình, không ít lần yêu cầu mang theo bạn gái dự tiệc tư nhân buổi tối, đều là đi cùng ba người này.” Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn Vệ Nghê phía đối diện, “Nhưng tôi không ngồi canh chừng bọn họ ra vào khách sạn hoặc thời gian tiệc tư nhân kết thúc. Cô xem, có cần phải…”
“… Đủ rồi.” Vệ Nghê nói.
Cô không nhúc nhích nhìn chằm chằm tấm ảnh trên ipad, giọng nhẹ tênh như đang lẩm bẩm gì đó.
“Còn có chuyện kia, tôi cần ý kiến của cô…” Người đàn ông tiếp tục, “Ngày 24 tháng 12 năm ngoái, vị tiên sinh này chính xác không ở thành phố C. Bốn giờ hai mươi phút chiều hắn ngồi phi cơ đến Hải Nam thành phố S, tham dự buổi tiệc cao cấp, theo tôi điều tra được… Đi cùng hắn, là người phụ nữ này.”
Thám tử dùng ngón tay trượt qua, ipad hiển thị tấm ảnh người phụ nữ trẻ tuổi đang cười. Cô ta kéo Thành Dự, đang lựa túi xách nữ ở Hermes.
Tại rạp chiếu phim chiếu sáng lên gương mặt kia, chính là cô ta.
“Nếu cô cần điều tra thêm tư liệu về ba gã kia và người phụ nữ này…” Thám tư chăm chú nhìn sắc mặt tái nhợt người trước mặt.
Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, cô nói.
“Không cần.”
Hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất.
Bóng đêm nhuộm đen phía chân trời xa xôi, như ngọn lửa phừng cháy qua đi để lại đống tro tàn.
Vệ Nghê cô đơn đứng trước cửa quán cà phê, yên lặng nhìn bầu trời tối đen. Túi xách của cô, chứa những tấm ảnh đã rửa do thám tử tư đưa. Xấp ảnh thật dày, lưu giữ khoảnh khắc người chồng phản bội.
Sự lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể.
Cô không phải không đoán trước được, nhưng rơi vào giờ khắc hiện thực này, cô vẫn không khỏi tránh được cảm giác đau đến chết lặng.
Cô mang theo cổ mơ hồ đến tận bệnh viện, khoác lên tâm trạng bình thường trực ban. Không để ai có thể phát hiện sự dị thường của cô.
Trung tâm cấp cứu không có lúc nào rảnh rỗi, nhưng vẻ bận rộn vốn có, lúc này ngược lại đang cứu cô.
Đem tâm trạng hiện tại của mình so với những sinh mạng mỏng manh như sợi tơ của bệnh nhân, thì tính là cái gì.
Ít nhất ngày mai của cô vẫn đến.
Ít nhất còn có quyền lợi lựa chọn tương lai một lần nữa ⎯⎯
Chỉ cần cô muốn.
Trong văn phòng bác sĩ an tĩnh chỉ có tiếng đánh bàn phím, Vệ Nghê dùng văn tự lạnh băng có nề nếp thuật lại báo cáo bệnh nhân, thực tập sinh bàn bên cạnh do dự với hộp sushi hồi lâu, rốt cuộc lần nữa bỏ vào túi, đẩy đến đằng sau màn hình.
Tiếng đứng dậy thở dài của cô quá lớn, cứ thế Vệ Nghê không thể không dừng tay hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Thực tập sinh như sớm chờ cô mở miệng, không ngừng vội đem phiền não nói ra.
“… Để chị đi.” Vệ Nghê tạm lưu hồ sơ, từ trên ghế đứng lên.
“Đừng đừng đừng, nhiều lần rồi ngại quá ạ! Vẫn là để em…”
Vệ Nghê nhẹ nhàng đẩy thực tập sinh về lại chỗ ngồi.
“Không sao, để chị. Đêm còn dài, em ăn cơm trước đi.”
Làm thực tập sinh phiền não chính là giường bệnh số 11.
Mới được đưa vào cấp cứu đêm qua, với 23 vết dao trên người. Không có cấp báo, chỉ có một người tới bệnh viện, lúc tới đầu tóc bù xù, mặt mũi sưng tím, trên người còn mặc váy ngủ dính đầy máu.
May mắn chính là, con dao là loại dao gọt hoa quả tầm thường giá bán hai tệ, 23 vết dao chém xuống tuy thảm không nhìn nổi, làm bác sĩ trực tiếp đem người đến ICU, nhưng mau chóng xác nhận không nguy hiểm đến tính mạng, chuyển tới giường bệnh bình thường trung tâm cấp cứu.
Vì tên người thay thuốc bệnh nhân là việc đầu tiên của thực tập sinh, nhưng hôm qua thực tập sinh đứng trước giường bệnh nhân không chịu nổi liền nôn khan, hôm nay phải gặp lại bệnh nhân nên có chút do dự: Bất luận là ăn xong rồi đi hay đi xong về ăn, đều không được thích hợp.
“Tốt nhất chị nên chuẩn bị tâm lý kỹ càng….. So với tai nạn xe cộ lần trước còn thảm hơn.” Thực tập sinh còn thấy sợ nên dặn dò.
Vệ Nghê không để bụng đi trước giường số 11.
Người phụ nữ mắt môi vẫn còn bầm tím vẫn không nhúc nhích nằm yên trên giường, khó nhìn thấy ngực có phập phồng hơi thở, nếu không phải Vệ Nghê đến lúc người này mở mắt nhìn thoáng qua, cô đều hoài nghi bệnh nhân có còn sống hay không.
“Thấy thế nào rồi ạ?” Nữ y tá nói, “Bác sĩ phải thay thuốc cho chị, chỗ nào thấy không thoải mái cứ nói cho bác sĩ biết.”
Y tá kiên nhẫn dịu dàng lạ thường, Vệ Nghê nhạy bén phát giác chút thương hại trong đó.
Mặc dù y tá mỉm cười, người phụ nữ mặt xanh xao cũng không có đáp lại. Cô ấy yên lặng ngồi dậy, bởi vì đụng đến miệng vết thương, đau đến run cả môi, hai chiếc răng trước vỡ ra lộ rõ phần nướu tái nhợt của người phụ nữ chợt lóe qua.
Vệ Nghê tập trung kiểm tra thương thế trên người bệnh nhân.
Người phụ nữ gầy trơ cả xương, hai ngón tay đen sạm sưng lên rõ rệt, bết roi trải rộng mỗi một góc trên cơ thể, 23 vết dao phân bố khắp nơi, cùng vết vết thương bị quất bởi dây nịt.
Còn có vết thương cũ do dao cắt dài đến chín centimet, giống như con rết đen lớn, trông rợn người dính vào dưới xương ngực người phụ nữ.
Càng không cần phải nói đến mấy vết bỏng rải rác.
Thẳng đến lúc này Vệ Nghê mới hiểu câu dặn dò kia của thực tập sinh có ý gì.
Làm người ta thấy buồn nôn, là do vết thương ác ý sau lưng.
Vệ Nghê thật cẩn thận lau đi vết máu loang lổ, cô một lần nữa dán thuốc lên. Máu cùng băng gạc chồng lên nhau, quá trình thay thuốc không thể tránh cảm giác đau đớn, nhưng người này trước sau không rên lấy một tiếng, thần sắc chết lặng.
Sau khi thay xong, cô ấy lần nữa nằm trở lại, nhắm hai mắt, khôi phục bộ dáng đông cứng.
Y tá thấp giọng than: “… Bác sĩ Vệ, đi thôi.”
Vệ Nghê nhìn thoáng qua bệnh nhân im lặng nhắm mắt, lát sau nhấc chân rời đi.
“… Bệnh nhân này đã từng tới vài lần, đều là một mình tới.” Y tá hạ giọng, chủ động nói với cô, “Nếu bị người ngoài đánh còn có thể giải quyết được. Nhưng người đánh lại là chồng chị ấy….. Trong nhà mâu thuẫn chỉ có thể hoà giải. Cảnh sát nhân dân tìm đến người chồng vài lần cũng vô dụng, càng khiến chị ấy bị đánh dữ hơn.”
“Người nhà cô ấy đâu?” Vệ Nghê hỏi.
“Trong nhà chỉ còn người mẹ già.” Y tá lắc đầu, “Chồng của chị ấy là hạng lưu manh khốn nạn nghiện rượu, uống say vào là đánh người, cha mẹ ruột của gã còn không dám can ngăn chứ đừng nói đến mẹ vợ.”
Y tá dừng một chút, bổ sung thêm:
“Trước kia chị ấy có mang thai, cũng là bị chồng làm cho sảy.” Y tá cảm thán, “Gả chồng, thật đáng thương. Hai năm, ai mà biết người mình gả cho là người hay là quỷ…..”
Hai năm là đủ rồi?
Vệ Nghê cảm thấy một trận bi thương châm chọc. Chính cô mới là trò cười lớn nhất.
Dùng hết mười năm mới thấy rõ bộ mặt thật của người bên gối.
Mười năm……
Đời người có mấy cái mười năm?
Hiện tại những gì Thành Dự cảm nhận được, là cô lặp đi lặp lại ngỗ nghịch nhiều lần làm hắn phẫn nộ.
Trong lòng Vệ Nghê kích động, là nỗi oán hận.
Nó giống như mũi tên nhọn, đâm xuyên trái tim cô.
Cô vì hắn thiêu đốt cái quý giá nhất của phụ nữ, thanh xuân mười năm tươi đẹp nhất.
Hắn chỉ để lại cho cô đống tro tàn.
Với nhiều nỗi oán hận.
Vệ Nghê dừng lại trên hành lang, tầm mắt không di chuyển nhìn thẳng người thanh niên đứng ngoài cửa văn phòng.
Cậu vừa mới qua độ tuổi thiếu niên không lâu, trên khuôn mặt đĩnh đạc anh tuấn còn chứa tính trẻ con non nớt.
Cậu cà lơ phất phơ một tay bỏ vào túi đứng đó, thần sắc thản nhiên, tràn đầy sự sống.
Vệ Nghê cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, cậu đứng thẳng người, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng ngay ngắn, nhấc một tay xách túi hộp cơm đưa tới.
“Bác sĩ Vệ ăn cơm chưa? Tôi mang cho chị⎯”
Vệ Nghê bước nhanh qua.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Giải Tinh Tán, lấy túi đựng cơm, trước khi cậu nói chuyện, ném túi vào thùng rác hành lang.
Hô hấp dồn dập, tim đập kịch liệt, cả người bị cảm giác tội lỗi mãnh liệt bao vây.
Tự cô không khống chế được chính mình.
Nỗi hận trong lòng cô đấu đá lung tung, muốn đem cả người cô chia năm xẻ bảy, lý trí rối bời, hành động vô tri vô giác.
Cô biết đây gọi là giận cá chém thớt.
Nhưng cô không dừng lại được.
“Không cần.”
Cô buột miệng thốt ra lời nói lạnh như băng:
“Cứ như này chỉ làm tôi thấy bối rối thêm thôi, xin cậu dừng lại đi.”
Giải Tinh Tán kinh ngạc nhìn cô, qua vài giây mới hiểu được cái gì đã xảy ra.
Sắc mặt chuyển lạnh.
Tương xứng với ngũ quan lạnh lùng trên mặt cậu.
Sau lúc lâu, cậu thu hồi ánh mắt, không ngoảnh đầu lại xoay người đi ra ngoài.