Một bé gái tuổi trạc Lãnh Diệc Thần- con trai cô, đôi mắt long lanh nhìn cô.
Lãnh Tuyết Vy lại gần, khẽ cười dịu dàng.
- Bé con, con lạc sao?
Đứa bé chớp chớp mắt, trả lời cô.
- Cháu tìm cha ạ!
Cô lại gần bế đứa bé lên, có lẽ con bé đi lạc mất rồi.
- Cha của con là ai? Cô sẽ dẫn con đi tìm cha nhé!
Đứa bé cười tươi, ngây thơ đáp.
- Cha của cháu tên là Thẩm Quân Nghị ạ!
Ầm! Đầu của Lãnh Tuyết Vy như sấm nổ, đây là con gái của Thẩm Quân Nghị? Anh ta có con riêng?
Cô dần bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi.
- Thế sao? Con tên gì, mẹ con đâu?
Lúc này, vẻ mặt bé con có chút buồn.
- Cháu tên Thẩm Niệm Tuyết, cha bảo mẹ bỏ Niệm Tuyết rồi, tên cha đặt cũng là đặt theo mẹ.
Cô thẫn thờ nhìn bé con trong tay mình, hóa ra khi cô rời đi, anh đã có người phụ nữ khác, thậm chí còn có con và... tên của con bé cũng là người mà anh yêu!
- Cô ơi, cô sao vậy ạ?
Giọng nói của Niệm Tuyết làm Lãnh Tuyết Vy quay về thực tại, cô mỉm cười nhìn bé con.
- Cha của con ở đây, con vào thăm cha đi.
Thẩm Niệm Tuyết bước vào, con bé chạy lại gần Thẩm Quân Nghị mà thút thít.
- Cha, cha tỉnh lại chơi với con đi, cha đừng ngủ nữa.
Nhìn con bé quấn quýt bên Thẩm Quân Nghị, cô lại nhớ đến Lãnh Diệc Thần, có lẽ thằng bé cũng đang chờ cô.
Để cho con gái và Thẩm Quân Nghị có không gian riêng tư, Lãnh Tuyết Vy bước ra khỏi phòng bệnh viện.
Đang bước trên hành lang, bất chợt cô nghe được giọng nói quen thuộc.
- Sao Lam phu nhân kia vô dụng thế, có chút chuyện làm cũng không xong! Suýt nữa đã được rồi, lần sau chú ý hơn đi. Yên tâm, tôi có kế hoạch khác.
Cô sững sờ, Trương Quang đang nói chuyện liên quan đến Lam phu nhân?
Anh với bà ta có quan hệ gì chứ? Kế hoạch của anh là thứ gì?
Cạch, Trương Quang mở cửa, anh sững lại khi nhìn thấy tôi.