Phó Chi An nhướng mày, cười nói: “Có phải là rất ngượng ngùng không.”
Đỏ bừng từ cổ đến chóp tai, Trì Dụ nhanh chóng bò dậy từ trên người Phó Chi An, vẻ mặt ẩn hiện trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cậu thiếu niên có chút mất kiên nhẫn vang lên trong phòng: “Cút cút cút, cút cho ông.” Không nói gì nữa, chỉ để lại một bóng lưng có chút chật vật, còn có tiếng đóng sầm cửa.
Phó Chi An thở dài từ từ ngồi dậy khỏi mặt đất, ngón tay ấn hai cái lên bắp chân mới dễ chịu hơn một chút, Trì Dụ trông rõ ràng khá gầy. Cậu ngầm hạ quyết tâm, sau này phải đưa thể dục vào lịch trình.
Lúc cậu trở về phòng lần nữa, người kia đã cuộn tròn trong mền không động đậy, cậu lặng lẽ bước lên giường, khi nhìn thấy chỉ để lại một góc nhỏ của mền thì không khỏi muốn bật cười. Thủ đoạn trả thù lúc nhỏ, không ngờ tới bây giờ vẫn còn dùng.
Chẳng qua cậu không có lập trường gì để nói Trì Dụ trẻ con, dù sao từ nhỏ đến lớn, mình đều không thấy chán những thủ đoạn này.
Trì Dụ không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào, từ khi mất ngủ trở thành thói quen, cũng không coi là mất ngủ. Nghe tiếng gió thổi bên ngoài cửa sổ sẽ không thể ngủ được, tiếng tích tắc của đồng hồ sẽ khiến cậu thấy khó thở, thậm chí một âm thanh nhỏ cũng sẽ khiến cậu đột ngột tỉnh lại từ trong mơ.
Nhưng tiếng thở nhẹ của người bên cạnh khiến cậu thấy an tâm, Trì Dụ quay lưng về phía cậu ấy, vì sự ngượng ngùng vừa rồi nên cố chấp không muốn quay lại. Cậu suy nghĩ một hồi, khẽ nhích chân sang phía đó một chút, từng chút lại từng chút một, cho đến khi chạm vào làn da khô mịn mới hoảng loạn dừng lại. Hình như cậu ta đã ngủ rồi, Trì Dụ nghĩ như vậy, khẽ dụi vào trong lòng người này một cái.
Đầu tóc dày trước mặt vùi vào khuỷu tay, có một sợi tóc không nghe lời, dựng thắng trên đầu cậu. Phó Chi An duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn sợi tóc xuống, ngón tay vừa rời đi, sợi tóc lại dựng lên một cách ngoan cường. Có lẽ bài tập hôm nay làm chưa đủ nhiều, Phó Chi An giao đấu với sợi tóc này, cứ như vậy vài lần, cuối cùng kết thúc trong sự thất bại của cậu.
Ánh mặt trời lọt qua khe hở trên rèm cửa chia thành nhiều tia sáng rồi dừng trên khuôn mặt của cậu thiếu niên, lông mi khẽ run lên, Trì Dụ nhướng mi bắt gặp đôi mắt nâu của nam sinh. Không có sự mệt mỏi trong mắt, như thể sớm đã đợi cậu tỉnh lại. Trì Dụ không nhớ, đầu cậu ấy tùy tiện cọ lên gối rồi ‘Ưm’ một tiếng, trở mình định ngủ tiếp. Tiếng xỏ giày vang lên bên cạnh, cậu ấy tưởng Phó Chi An ngồi dậy, cậu ấy rụt cổ lại, giấu nửa mặt dưới lớp mền.
Tách tách, là tiếng nhấn nút chụp máy ảnh.
Cậu ấy chậm rãi mở mắt ra, đúng lúc đối mặt với ống kính điện thoại, thấy cậu ấy mở mắt, nút chụp lại liên tiếp vang lên mấy lần. Đôi mắt sạch sẽ của nam sinh lộ ra một nửa từ phía sau điện thoại, cậu cười híp mắt, nhẹ nhàng thở ra rồi thì thào nói: “Chào buổi sáng.” Trì Dụ đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, đưa tay làm ra dáng vẻ muốn giành điện thoại, nhưng lại vồ hụt.
“Đẹp lắm đó.” Phó Chi An bấm điện thoại vài lần và nhướng mày hài lòng, cậu lật màn hình điện thoại lên, lắc hai cái. Khuôn mặt ngái ngủ của cậu thiếu niên chiếm hầu hết toàn bộ màn hình, có một búi tóc nhỏ đựng đứng trên đỉnh đầu, trông vừa buồn cười vừa kỳ quặc. Phó Chi An để lại những lời này thì bước ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại Trì Dụ nghiến răng và hét lên: “Phó Chi An! Mẹ nó cậu đổi màn hình khóa cho ông!”
Trì Dụ mất kiên nhẫn xoa đầu, đi theo Phó Chi An từng bước, sau nhiều lần tranh giành quyết liệt, cuối cùng cậu cũng đi ăn sáng với Phó Chi An, cuối cùng Phó Chi An đã xóa bức ảnh. Đi một vòng hai con phố, một cửa hàng ăn sáng không lớn lắm xuất hiện ở góc đường, Phó Chi An cúi xuống nói hai câu với quầy bán vé, rồi đứng đợi ở một bên.
Cậu tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, buồn chán mà nghịch điện thoại. Động tác của Phó Chi An rất nhanh, chưa bao lâu sau đã đặt một lồng xíu mại hấp và sữa đậu nành xuống, sau đó lại thò tay vào trong túi một lúc lâu, lấy ra một cuộn kẹo cao su sặc sỡ đặt lên bàn. Trì Dụ không thích ăn sáng, lúc Ôn Hoa còn sống cũng đau đầu vì chuyện đó rất lâu, cuối cùng hai người đã thống nhất, nếu như Trì Dụ ăn sáng, cô sẽ thưởng cho cậu ấy một cuộn kẹo cao su.
Sau đó Trì Dụ sẽ lấy kẹo cao su này, bí mật dán lên vở bài tập của Phó Chi An, sau đó nhìn khuôn mặt vô cảm của cậu cười đến nỗi không đứng dậy được.
Cậu ấy còn đang ngơ ngác, thì người đối diện đã đưa điện thoại qua, màn hình điện thoại sáng lên, bên trên là khuôn mặt có chút buồn cười của mình. Trì Dụ cầm lấy điện thoại, ấn vào biểu tượng album, bên trong chỉ có vài bản sao lưu của bài thi, còn có một album có mật mãi. Người đối diện vẫn đang cúi đầu uống sữa đậu nành, cậu ấy vô thức ấn mở album, nhập ngày sinh nhật của mình vào.
Có rất nhiều trang, bóng lưng, góc nghiêng, phía sau đầu, còn có vài tấm được phóng to rất nhiều lần đến mức khuôn mặt giống như một bức tranh khảm lớn, đều là cậu. Khoảng thời gian rất lớn, từ áo thun ngắn tay đến áo phao dày nặng, có vài tấm có lẽ là từ cấp hai, có thể lờ mờ nhìn thấy logo của trường ẩn dưới cơ thể.
“Phó Chi An.” Trì Dụ lấy điện thoại của mình ra chĩa máy ảnh vào cậu ta, cậu ấy dừng lại một lúc rồi cười nói: “Cười một cái cho ông.”
Nam sinh ngồi đối diện cúi đầu mỉm cười, cậu đặt đôi đũa trong tay xuống, nhếch khóe môi nhìn về phía ống kính. Tiếng nhấn chụp trong tưởng tượng không hề vang lên, nam sinh đang cầm điện thoại đột ngột quay lưng lại, chuyển máy ảnh sang chế độ tự chụp, rồi đưa cả hai vào trong khung hình. Khuôn mặt cậu thiếu niên cứng đờ nháy máy với máy ảnh, tay còn lại đưa vào góc làm chữ V.
Vào lúc chuẩn bị nhấn chụp, cậu thiếu niên vốn dĩ đang ngồi trên ghế đẩu đột nhiên đứng dậy, nửa cúi xuống tiến lại gần mặt cậu ấy. Trì Dụ bị giật mình một phen, quay đầu nhìn cậu, nhưng tay lại bất giác nhấn chụp. Bố cục của bức ảnh không được đẹp, trên bàn đang đặt hai bát sữa đậu nành, xíu mại hấp đã ăn được một nửa, còn có kẹo cao su bong bóng màu hồng có in hình các nhân vật hoạt hình.
Trong bức ảnh, khuôn mặt của cậu thậm chí còn bị mờ đi, chỉ có khuôn mặt tuấn tú của Trì Dụ là cực kỳ rõ ràng, đôi mắt đen trắng xen lẫn sự hoảng sợ. Nhưng Phó Chi An rất thích, qua một lúc lâu lại nghĩ đến sáng nay, vẫn sẽ mang theo làn gió xuyên qua trái tim cậu, kéo ra một cái lỗ thật dài, nhắc đi nhắc lại với cậu rằng, đây là tất cả tình yêu của cậu ấy.
Chương 40. Quên nói với cậu trong tin nhắn
Cái tháp đồng hồ nhỏ nồng nặc mùi gỗ mốc cũ kỹ, nam sinh nằm trên sàn nhà vặn vẹo thân dưới hai cái, phát ra tiếng rắc rắc. Không khí hanh khô khiến làn da trở nên ngứa ngáy, Vương Tiêu khịt mũi hai cái, lại nhét giấy vệ sinh đã cuộn thành sợi dài vào mũi, thở dài nhìn hai người đang ngồi trên sô pha.
“Phó Chi An, sự phân biệt đối xử của cậu không phải là quá rõ ràng sao.” Vương Tiêu vừa dứt lời, hai người vốn dĩ đang nằm sấp trên sàn đều hung dữ ngẩng đầu lên, khóe miệng rủ xuống tỏ ra tủi thân. Nam sinh cầm tờ giấy dường như không nghe thấy, cậu liếc nhìn tờ giấy trên tay, vươn tay túm lấy người còn lại đang nằm dài trên sô pha.
“Bút.”
Sự thiếu kiên nhẫn bị đè nén trong mắt, Trì Dụ tặc lưỡi hai cái, nghiêng người vươn đầu ra. Phó Chi An nâng tay lấy cây bút gel đang kẹp trên tai cậu xuống, và nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lướt qua vành tai của cậu thiếu niên, cậu ấy vô thức quay đầu qua, lúc bắt gặp ánh mắt xuyên thấu ấy, trái tim như ngưng đọng. Trì Dụ hắng giọng nhìn sang chỗ khác, khoanh hai tay trên đầu gối, ngồi thẳng dậy nhìn tờ giấy bài tập đầy những khoanh tròn đỏ trong tay.
“Động từ được chia chỗ này không đúng.” Ngón tay mảnh khảnh của Phó Chi An cầm bút, sột soạt vẽ một vòng tròn trên tờ giấy bài tập, cậu nhìn xuống, đã thêm dấu hoa thị vào câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng, “Chỗ này xem nội dung gốc bài 17.” Trì Dụ mím khóe miệng, hậm hực ‘hừ’ một tiếng, cầm lấy tờ giấy bài tập trong tay cậu rồi lại nằm dài trên sô pha. Lúc này Phó Chi An mới ngẩng đầu lên, vô cảm nhìn khuôn mặt đang oán giận của Vương Tiêu, chậm rãi nói: “Vừa nãy cậu nói cái gì?”
Vương Tiêu ngẩng đầu hét lên mái nhà một tiếng, Lâm Xuyên và Hồ Ngọc Sơn đang nằm sấp trong góc cũng tức giận ngẩng đầu lên, khiếu nại nhóm trưởng học tập của bọn họ không quan tâm đến sự bất công với mọi người. Thấy sắp đến kỳ nghỉ đông, những người vốn dĩ không quá yên ổn trong lớp lại trở nên bồn chồn, vài nam sinh do Vương Tiêu cầm đầu ngày nào cũng chơi game trong lớp, thậm chí Hồ Ngọc Sơn còn mang theo nồi cơm điện muốn thử nấu lẩu trong lớp.
Vậy nên lúc Lâm Tĩnh nói sẽ thi vào một ngày trước kỳ nghỉ, cá viên mà Hồ Ngọc Sơn vừa gắp lên lạch cạch rơi xuống đất, Vương Tiêu khó chịu mà than một tiếng, còn định nhặt viên cá viên bị rơi trên đất kia lên thổi rồi ăn.
“Kết quả lần này sẽ được gửi đến điện thoại của phụ huynh vào khoảng đêm giao thừa.” Lâm Tĩnh dừng một lúc, liếc nhìn ánh mắt đờ đẫn của học sinh trong lớp rồi mỉm cười hài lòng, nói tiếp: “Cũng sẽ bao gồm xếp hạng trong lớp, xếp hạng toàn khối, và so sánh với xếp hạng bài kiểm tra tháng lần trước.”
“Vậy nên vì để mọi người ôn tập tốt hơn, có thể lập một nhóm học tập gồm năm người, giúp đỡ lẫn nhau.” Lâm Tĩnh nghĩ một lúc rồi nói: “Mọi người muốn tự do chia nhóm, hay là để cô chia?”
Kết quả cuối cùng là mọi người tự do chia nhóm, Vương Tiêu theo bản năng xoay người lại, hai tay ôm lấy mặt, nặn ra một vòng mỡ. Cậu ta liếm môi rồi nở một nụ cười nịnh nọt với Phó Chi An: “Đại ca, nửa đời sau em phải dựa vào anh rồi.” Cậu thiếu niên vốn dĩ đang vùi đầu trong vòng tay đột nhiên ngẩng đầu lên, nheo mắt thấp giọng nói: “Thân dưới* cái gì?”
Phó Chi An viết xuống dòng chữ cuối cùng, đóng quyển sổ ghi chép lại đưa cho người bên cạnh: “Là nửa đời sau*.”
(*Hai chỗ này bé Dụ nghe nhầm là do 下半身 /Xiàbànshēn/ thân dưới và 下半生 /xià bànshēng/ nửa đời sau có phát âm hơi na ná nhau. Mà chắc do ẻm ngái ngủ chứ nghe cũng không dễ nhầm đâu :v)
Kết quả chia nhóm cuối cùng là một đội hình trải đều xung quanh với Phó Chi An dẫn đầu, Trì Dụ Vương Tiêu, còn có Hồ Ngọc Sơn mặt dày muốn tham gia, và Kỷ Hiểu Hiểu bị bỏ rơi tàn nhẫn, Lâm Xuyên vẻ mặt mất mát. Hồ Ngọc Sơn cực kỳ hài lòng với việc chia nhóm này, có thể ôm đùi của Phó Chi An, về cơ bản tiền lì xì năm nay đã tăng gấp đôi rồi.
Nhưng kết quả không quá khả quan, sau giờ tự học buổi tối, một vài người kéo cặp sách lên gác mái của Tháp Chuông, bên trong chẳng có gì ngoài chiếc ghế sô pha. Trì Dụ vốn đang đứng ở cuối thản nhiên bước tới, nằm thẳng lên vươn vai một cái. Phó Chi An cũng học theo dáng vẻ của cậu ấy ngồi lên sô pha, vừa cầm bài tập vừa nói: “Khi nào thì chúng ta bắt đầu?”
Khổ thì đúng là hơi khổ, nhưng vì học tập thì khổ thế nào cũng có thể chịu được. Ba người còn lại ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên tay cầm bài tập nhìn người trên sô pha, như thể đang nhìn tượng Phật tỏa ra ánh vàng, ánh mắt sùng đạo. Phó Chi An tùy tiện khoanh tròn vài câu hỏi trên bài tập rồi đưa qua, sau đó xoay người cong mắt nhìn người bên cạnh, giọng điệu dịu dàng: “Cậu muốn làm tiếng Anh trước hay là Toán trước?”
Có lẽ cả năm chưa có ai tới Tháp Chuông, cửa sổ gỗ nứt toác, cơn gió lạnh lùa vào phòng theo từng đợt, Vương Tiêu khịt mũi hai cái rồi hắt hơi.
“Anh Trì, chất lượng Tháp Chuông nhà anh xây không tốt lắm nha.” Vương Tiêu vừa nói vừa cuốn giấy ăn, cho đến khi bịt cả hai lỗ mũi mới bẩm bẩm: “Lọt gió rồi.”
Trì Dụ đang bị các loại thì làm cho da đầu tê dại ngẩng đầu lên, giật giật khóe miệng lạnh lùng nói: “Hay là sau này để nhà cậu xây đi.” Vương Tiêu mỉm cười, cậu ta đột nhiên nhớ ra cái gì đó rồi nói tiếp: “Đúng rồi, anh Trì, nhà anh lại quyên tặng một lô thiết bị thí nghiệm khác.” Trì Dụ khẽ hừ một tiếng, nghĩ rằng ít nhất khi Trì Việt Địch biết chuyện của cậu ấy và Phó Chi An sẽ gọi cậu ấy về nhà một chuyến, không ngờ tới lại dùng tiền giải quyết, nhưng như vậy cũng tốt.
Cành cây trơ trụi đung đưa trong gió, hai tay Trì Dụ đút vào túi đi theo sau Phó Chi An, Vương Tiêu vẫn luôn líu ríu bên tai, có mấy lần cậu ấy muốn ngắt lời, nhưng nhìn thấy đôi mắt yên lặng của Phó Chi An lại im bặt. Vương Tiêu đứng ở cổng trường vẫy tay với hai người, vừa đi về phía trước được mấy bước thì đột nhiên lại chạy lại: “Sinh nhật cậu phải mời tớ đó, bây giờ chúng ta đã là tình bạn cách mạng rồi.”
Vương Tiêu vẫn đứng yên tại chỗ, cho đến khi Phó Chi An nhẹ nhàng gật đầu, cậu ta mới cười toe toét rồi quay người rời đi.
Đường phố bao trùm trong màn đêm khổng lồ, và những ngọn đèn pha phủ đầy hơi nước đổ bóng dài lên hai người họ.
“Sinh nhật cậu định tổ chức thế nào?” Giọng nói của cậu thiếu niên trong cơn gió lạnh mang theo chút dịu dàng, Phó Chi An quay đầu nhìn cậu ấy, chỉ nhìn thấy góc mặt lạnh lùng của Trì Dụ, “Ở bên cậu.” Giọng của Phó Chi An rất nhẹ, cậu nghe thấy tiếng bước chân của hai người đồng loạt bước đi, thì nói tiếp: “Những thứ khác thì sao cũng được.”
Người này giống như càng ngày càng biết nói chuyện. Trì Dụ nằm trên giường, nghĩ đến đôi mắt luôn chứa ý cười của nam sinh, đưa tay đặt lên ngực mình, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ và nóng bỏng trong lồng ngực vì ba chữ đó, giống như sau khi từ thích được nói ra trở nên ngày càng không thể kiểm soát. Trì Dụ lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn khuôn mặt hơi mờ của nam sinh trên hình nền điện thoại, bất giác mà cong mắt.
Bấm vào danh bạ, chần chừ một lúc lâu cũng chưa ấn xuống phím quay số, Trì Dụ mím môi, ngón tay gõ nhanh một chuỗi từ trên bàn phím rồi bấm gửi. Cậu lật người, mới ohast hiện mái tóc chưa khô hoàn toàn đã làm ướt cả một mảng của chiếc gối. Tiếng rung ‘brừm brừm’ vang lên, cậu thiếu niên đang định thay gối dừng chân trần ở phòng khách, cậu bấm vào dòng tin nhắn chưa đọc, một luồng sáng sáng chói chiếu lên mặt cậu ấy, soi rõ hàng mi đang run rẩy và đuôi mắt rủ xuống.