Nghiệt Ma

Chương 25: Thần Nhân hiện Diễn thế toàn hồi



Chương 25:Thần Nhân hiện: Diễn thế toàn hồi

Thần Hoàng úy áp một phương, giọng cười vang vọng khắp chốn:

“Nực cười!!! Thân mang danh đại thần Thiên Đình lại hành sự theo thân chính ý! Một nữ nhân danh thân há xứng Mộc Bản Độc Tự Kinh?”

Vị tiền nhân, gằn tiếng đối lại:

“Xứng hay không là do cơ duyên kẻ đó, đại thần thì sao? Há có quyền định phận con người?!!”

“Xem ra !!! Hôm nay cho dù hết nói đến cạn hải mòn sơn thì ông cũng không tỉnh ngộ !!! Đúng không?!!”

“Thánh Hoàng thừa biết thanh danh Mộc Thiên Ưu của ta - thiên đình thái mộc thượng cổ !!! Cớ sao phải hỏi?”

Thần Hoàng nhắm nghiền mắt lại, trên tay đôi chút động tâm ý chí sát phạt. Ông xua tay thổi tay lớp sương mù uy chấn một vùng trời, rồi nói tiếp:

“Ông, tin ta có cách tước đoạt lại Mộc Bản Độc Tự Kinh không?!!”

Vị lão tiền nhân cười khô, vẻ mặt chẳng tỏ lên điều gì:

“Thánh Hoàng muốn nhờ Thiên thánh thánh nhân Nam Tào, Bắc Đẩu gạch tên trong sổ mệnh trời?!! Chỉ sợ Thiên Ý không sẵn mệnh cuộc nhân quả.”

Thánh Hoàng như bị đoán trúng, lần này thực sự đã động tâm, trong tâm trí ngài quyết tâm sát phạt trở nên rõ nét .

“Đã mấy ngàn năm rồi! Sao lần nào ông cũng phải chống lại ta?!!”

Vị tiền nhân cười nhạt:



“Thánh Hoàng, bản thần mộc ta đây chưa bao giờ có ý chống lại ngài dù muộn phiền đến đâu. Chuyện năm đó xảy ra, ta cũng hận ngài, rất hận ngài!!! Lời thề vạn năm đó vẫn chưa đủ hay sao? Đau đớn ngài mang lại cho ta qua vạn năm đã trở nên nhạt nhoà rồi?!!”

“Hôm nay, Bản Hoàng phải khai thông chấn trí thái cổ thượng mộc mới hả ý trời!!!”

Giọng nói đó vang chấn thiên hạ, uy áp vang tận ngàn chốn hư không gấp vạn lần tiếng chuông chùa vang đến mỗi lần điểm canh.

Vị tiền nhân cười lớn, cười phá lên. Tràn đầy khí phách thiên hạ:

“Đạo đấu đạo. Tâm đấu tâm. Nghĩa đấu nghĩa. Lễ đấu lễ. Lực đấu lực. Bản Hoàng hôm nay muốn khai tâm trí ta bằng tín ngưỡng gột rửa sao?!!”

Hai vị thần nhân đều đã động tâm, trong mỗi người đều có cái lý của bản thân. “Tâm trí khởi phận định”( suy nghĩ bắt đầu từ số phận sắp đặt từ trước) nhưng đó là tâm linh đeo bám con người. Cũng là ý cảnh của thần linh sau này.

Nửa bầu trời phía trên, thiên vân kéo đến khiến bầu trời u ám, cuồng phong nổi loạn, sấm đánh chớp giật liên hồi không ngưng nghỉ. Trên tay Thánh Hoàng là Tín Ngưỡng Châu Tâm đang thoát ra luồng đạo khí trắng toả đi trăm nẻo.

Luồng khí tụ lại sau lưng ngài thành một hình bóng Thần Hoàng lớn, xưa cổ trên tay hình bóng là Thế Vạn Sơn Hải Đồ (bức họa núi non hùng vĩ cổ xưa) tay còn lại là cây bút hoạ Non Sơn.

Một giọt mực rơi xuống hư không hoá cảnh vật bầu trời xung quanh như một bức sơn dầu âm dương giao thoa, mùi vị xưa cổ lan đến khắp chốn. Từng ngôi toà thành, tường cổ, đình làng hùng vĩ mọc lên hoạ bì thêm một màu vàng xưa cổ thái dương.

Giữa bầu trời thăm thẳm, một bức tranh kỳ vĩ hiện ra, như một quyển thiên thư được mở rộng, khắc họa trọn vẹn ngàn năm lịch sử văn hóa của người nước Nam. Trời đất giao hòa, mây ngũ sắc quyện quanh những hình ảnh hùng tráng, mang theo khí chất thần tiên và linh hồn bất diệt của dân tộc.

Ở góc trời phía Đông, một vùng ánh sáng lấp lánh hiện ra, nơi Lạc Long Quân và Âu Cơ xuất hiện như hai vị chân nhân, khí phách ngút ngàn, dẫn theo bách trứng hóa thành bách dân. Những con rồng vàng uốn lượn, vảy sáng rực tựa ánh sao, phả ra hơi thở của khởi nguyên, khắc ghi thời đại khai thiên lập địa.

Chuyển qua phía Nam, khói lửa bốc lên từ những chiến trường xưa cũ, nơi bóng dáng của Hai Bà Trưng cưỡi voi chiến tung hoành, cờ xí rợp trời, khí thế dậy non sông. Những ngọn núi sừng sững như chư thần đang quỳ bái, chứng kiến lòng kiên cường của người con đất Việt, mang trong mình khát vọng tự do không bao giờ tắt.

Ở phía Tây, cánh đồng xanh ngắt trải dài vô tận, từng nhịp điệu của cối xay gió và tiếng cày ruộng vang lên như một khúc nhạc hào hùng. Bên dòng sông Hồng lấp lánh ánh sáng, những người nông dân bình dị đứng bên ruộng lúa chín vàng, trong ánh mắt sáng ngời, ẩn chứa tinh thần cần cù và trí tuệ sáng tạo, kết tinh thành những nền văn hóa lúa nước bất diệt.

Phía Bắc, đỉnh núi ngàn năm sương phủ, hiện lên hình bóng của những triều đại vàng son, nơi vua Đinh, vua Lê, vua Lý dựng cột kinh thiên, xây nền văn hiến. Những thành quách rực rỡ, long lanh ánh ngọc trai, trải dài trên dòng thời gian, như kể lại câu chuyện về sự phồn vinh và tinh thần bất khuất của một dân tộc nhỏ bé nhưng đầy kiêu hãnh.



Ở trung tâm bức tranh, hình ảnh Thăng Long - Hà Nội hiện lên như một viên minh châu, sáng rực giữa bầu trời. Hồ Gươm phản chiếu ánh trăng ngà, thanh gươm thần v·út lên, tiếng vọng của lịch sử vang xa. Những tà áo dài thướt tha, những điệu chèo, hát quan họ ngân nga, hòa quyện cùng tiếng trống đồng Đông Sơn, như lời tự sự dịu dàng mà uyển chuyển của dòng chảy văn hóa Việt.

Bầu trời bao la, mỗi đám mây, mỗi tia sáng đều khắc ghi những câu chuyện không thể nào quên. Đó là linh khí trời Nam, là sức mạnh của một dân tộc kiên cường, hòa quyện giữa thực và mộng, giữa con người và thần linh, tạo nên một trường thiên bất diệt trong không gian và thời gian.

Chỉ là bóng hoạ giữa trời mà có thể cho con người ta cảm xúc dạt dào, khó lời diễn tả . Đó là cội nguồn dòng máu con Rồng cháu Lạc chảy mãi trong tim, dạt dào đến vô tận .

Thái cổ thượng mộc - Mộc Thiên Ưu tạo ra uy thế của bản thân.

Những luồng khí mộc nguyên thủy chảy dạt dào từ khắp chốn hư không quy tụ trong ông.

Giữa không gian tịch mịch, nơi trời đất như vừa thức giấc sau ngàn năm say ngủ, một vị tiền nhân xuất hiện, thân hình bao bọc bởi hào quang xanh biếc tựa ngọc bích. Người đứng giữa đỉnh núi cổ thụ, mái tóc dài phấp phới như dòng suối chảy qua thời gian, đôi mắt sâu thẳm tựa biển trời thấu tỏ thiên cơ. Bàn tay khẽ vung lên, và ngay lập tức, khí mộc từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn quy tụ, vẽ nên một bức tranh sống động vượt ngoài tưởng tượng.

Từ lòng đất, những rễ cây cổ thụ trồi lên, uốn lượn như những long mạch sống dậy, mang theo sức mạnh của ngàn năm lịch sử. Chồi non bừng nở, từng cánh lá xanh rực như lục bảo, đan xen vào nhau, tạo thành những cây cầu nối giữa cõi nhân gian và thiên giới. Từng tán cây tỏa ra ánh sáng ngọc lục, hòa quyện với ánh mặt trời trên cao, soi rọi khắp chốn.

Khí mộc không ngừng chuyển động, tựa dòng sông chảy mãi. Những đám mây xanh ngát dần tụ lại, mang theo hơi thở của rừng già, nơi các sinh linh ẩn hiện như trong một giấc mộng. Trên cao, từng cánh chim phượng hoàng màu xanh lục bay lượn, tiếng hót vang vọng như nhạc trời. Xung quanh thần nhân, hoa cỏ đua nở, từng đóa sen xanh khổng lồ trỗi dậy từ hồ nước trong vắt, tỏa hương thơm dịu mát khắp không gian.

Những dòng suối bạc uốn lượn giữa rừng cây, từng tia nước tung lên phản chiếu ánh sáng của trời đất, như hàng vạn vì tinh tú cùng nhảy múa. Trên nền đất, hoa văn cổ đại bằng khí mộc dần hiện ra, tựa những bức họa tiên phong trác tuyệt khắc ghi những bí mật của trời đất. Trong ánh sáng lung linh, các loài linh thú như kỳ lân, hươu ngọc, và rồng mộc từ từ hiện thân, quỳ gối trước thần nhân, tôn kính như trước một vị đế vương của đại tự nhiên.

Khí mộc không chỉ quy tụ mà còn vẽ nên một khung cảnh hòa hợp giữa sự sống và thần thoại. Cả không gian dường như ngưng đọng, nơi mọi sự sống đều hòa nhịp cùng tiếng thở của đất trời. Vị thần nhân đứng đó, uy nghi mà từ bi, như một trụ cột nâng đỡ cả thiên địa, khắc họa sức mạnh trường tồn và lòng bao dung vô biên của thiên nhiên.

Thánh Hoàng lớn tiếng :

“Nếu năm xưa ông còn chân thân, ta có thể sẽ có suy nghĩ khác. Nhưng nay, ông chỉ là một hình bóng lại mất đi ba phần hồn mệnh. Lấy gì đối lại ta?!!!”



Mộc Thiên Ưu lão tiên nhân cười lớn:

“Đạo đấu đạo. Tâm đấu tâm. Nghĩa đấu nghĩa. Lễ đấu lễ. Lực đấu lực. Từ bao giờ nhân không thể đấu với trời?!!! Một thân tàn của ta sao không đủ khuấy đảo thiên địa này?!!!”

“U mê, bất chấp! Vô phương khó tìm được lời tỉnh ngộ!!!”

Hai luồng khí cọ xát, uy áp chúng tạo ra che phủ cả cái thiên địa này. Dòng máu trong tim chảy không ngừng về chốn cội nguồn.



Lão Lý với lão Lục bên dưới gốc cây đa, kinh hãi mà nhìn lên. Họ chưa phải thần, chỉ là thánh giả theo sắc phong, nhưng được tận mắt nhìn thấy mọi thứ này ai lại không kinh hãi?

Hơi thở họ còn loạn nhịp hơn chính kẻ trong cuộc, thánh nhân đánh nhau, thiên địa rung chuyển, ai ai sợ hãi. Lão Lý hỏi lão Lục, vẻ mặt ông thực nghiêm túc không chút đùa cợt:

“Lão Lục, ông có mong họ giao đánh không?”

Lão Lục nhắm nghiền mắt lại, trên mi tâm u tối khó tả, ông lắc đầu khiến mùi vị chán chường lan toả:

“Đó là điều ta sợ hãi nhất khi xảy đến, cũng chỉ tại tín ngưỡng “trọng nam khinh nữ” nó đã chi phối đến mấy ngàn năm rồi . Thực dẹp cũng khó. Nếu hôm nay họ thực sự đánh nhau, sinh linh thiên địa này khó thoát kiếp luân hồi…”

Giọng nói của lão Lục không hề có chút kiêng rè, mà đó cũng chính là sự thật.

“Lão Lục, chúng ta không thể làm gì sao?”

Lục lão lắc đầu:

“Hôm nay, ngoại trừ có các vị thánh nhân cao hơn nữa hoặc Phật Tổ đi đến thì chuyện này mới có thể chấm dứt.”

“Họ không sợ sinh linh vô tội liên lụy sao?”

“Những người thắng cấp được Ngũ hành thì đã không còn liên quan đến vật luân hồi thiên địa nữa. Ông biết mà!”

Trong ông lan đến một cảm giác khó thở bí bách vùng ngực, cảm giác sợ hãi lan đến tận chân to kẽ tóc, từng chút từng chút một… người ông nóng bừng lên. Cố ngước lại nhìn bầu trời…

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.