Hồ công công thấy ông ta đang vui vẻ ra mặt thì nghĩ thầm, ông ta hiện tại đang chìm trong mộng đẹp nhưng chỉ đợi chút nữa thôi, sẽ không còn đẹp nữa đâu.
Thanh âm tuyên chỉ cũng lọt vào tai Tần Uyển Hề và Tiêu Dung, khiến các nàng tò mò, các nàng cũng muốn biết, lần này lão gia lập được công lớn như thế, chí ít cũng phải được thăng một bậc chứ?
Ai mà ngờ khi giọng nói của Hồ công công dõng dạc tuyên chỉ lại là: “Hộ bộ thị lang Diệp Thừa Trạch, vu hãm trung lương, phá hư kế hoạch lớn của quân thần Tô gia, nay giáng xuống làm ngũ phẩm lang trung, khâm thử.”
Diệp Thừa Trạch trợn tròn mắt ngạc nhiên, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Hồ công công: “Không đúng, không thể như thế được, rõ ràng ta lập được công lớn, vì sao chẳng những không thăng quan, trái lại còn giáng xuống liên tiếp ba phẩm cấp? Hồ công công, có khi nào ngài đã truyền sai không?”
Hồ công công bật cười, gấp lại thánh chỉ, nói: “Diệp đại nhân, thánh chỉ sao có thể nói sai là sai được chứ? Còn về chuyện vì sao ngài bị giáng ba phẩm cấp, Diệp đại nhân à, ngài ngàn vạn lần không nên làm những việc đó, không nên sau khi hoà ly lại quay ra muốn hãm hại người Tô gia. Người của Tô gia nói gì thì nói, cũng là người mà ngài phải mang ơn, bằng không, bây giờ ngài vẫn chỉ là một thương nhân, dù cho khi thành thân có được một ít công danh, nhưng vẫn còn xa lắm mới với tới được một chức quan chân chính. Nếu như không phải Tô lão tướng quân trải sẵn đường cho ngài, làm sao ngài ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay? Thôi bỏ đi, ta cũng chỉ có thể nói bấy nhiêu, cũng đã là niệm tình Diệp đại nhân trước kia có che chở cho ta rồi. Sau này vẫn là mong Diệp đại nhân biết thân biết phận, làm cho tốt trách nhiệm của bản thân là được rồi.”
Tần Uyển Hề đang tránh ở chỗ tối ngã sụp xuống đất, Tiêu Dung cũng hoàn toàn không thể tin vào tai mình, nàng tiến lên tiếp nhận thánh chỉ, mày liễu nhếch lên, nổi giận đùng đùng: “Tại sao lại như vậy? Tại sao phụ hoàng lại muốn giáng chức Thừa lang, lại còn giáng đến ba phẩm cấp? Rõ ràng Thừa lang lập được công lớn, ngài ấy không thể vì thiên vị Tô gia mà đối đãi với chàng ấy như thế!”
Hồ công công biết vị Tam công chúa này tính khí thất thường, tuy rằng nàng đã từ bỏ phong hiệu công chúa vì muốn thành thân với Diệp Thừa Trạch.
Nhưng nói gì đi nữa nàng vẫn là nhi nữ của hoàng đế, hơn nữa còn có một mẫu phi vừa sinh hạ được hoàng tử. Vị hoàng tử này về sau nếu có vô dụng đi chăng nữa thì cũng có thân phận thân vương, thế nên Hồ công công đối xử với nàng vẫn rất khách khí.
Ông ta cung kính hành lễ với nàng, nói: “Tham kiến quý phu nhân, xin quý phu nhân đừng nóng vội, Hoàng thượng tuy giáng chức Diệp đại nhân ba phẩm cấp, nhưng đối với vị trí quý phu nhân của người thì vẫn giữ nguyên, sẽ không xảy ra bất cứ ảnh hưởng gì đến phong hiệu quý phu nhân của người. Hoàng thượng nói, nếu như quý phu nhân có thời gian rảnh, nên vào cung thăm Lương phi nương nương nhiều một chút, tiểu hoàng tử đã đầy tháng, rất đáng yêu, công chúa cũng có thể bồi dưỡng tình cảm tỷ đệ.”
Tiêu Dung lúc này rất tức giận, nói: “Trùng hợp quá, ta cũng đang muốn vào cung, không bằng Hồ công công đi cùng ta một đoạn đi!”
Nói xong nàng xoay người, đưa theo Đông Nhi và Xuân Nhi, cùng rời Diệp phủ.
Diệp Thừa Trạch không hề ngăn cản nàng, ông ta cũng cảm thấy ông ta bị oan ức, tại sao ông ta lập công lớn, Hoàng thượng lại giáng đến ba phẩm cấp của ông ta.
Chỉ bởi vì dưỡng mẫu của Hoàng thượng chính là Tô lão thái phi, ngài ấy lại có thể thiên vị Tô gia đến mức như thế?
Còn có bức bản đồ thủ thành kia nữa, đến hôm nay ông ta mới biết nó sẽ như thế, có lẽ thứ đó cũng do tiện phụ Tô Hạo Vân kia thiết kế ra!
Không biết bọn họ dùng cách quỷ quái gì mà lại có thể thay đổi được bút tích trên bản đồ thủ thành, có thể dễ dàng thay xà đổi cột đến vậy.
Hồ công công vốn muốn nói, lúc này Tam công chúa tốt nhất đừng nên đến quấy rầy Hoàng thượng, nhưng ông ta chỉ nhìn Tiêu Dung rồi cũng không thêm nói gì nữa.
Chuyện ở trong cung, người khác có thể không biết, chứ vị Hồ công công này chắc chắn luôn biết rất rõ ràng.
Nếu như Diệp Thừa Trạch biết “làm người”, đút cho ông ta chút bạc, hỏi Hồ công công nguyên do vì sao xảy ra cớ sự này, chí ít cũng sẽ không khiến cho Tiêu Dung đi náo loạn một phen thế này.
Nhưng sự thật chứng minh, người không tự dựa vào năng lực của mình leo lên trên, khẳng định sẽ có ngày bị ngã xuống.
Lúc trước ông ta dựa vào Tô gia, sau này thì dựa vào Tiêu Dung, còn dựa thêm chút ký ức của Diệp Kỳ Sâm sau khi sống lại trở về để tiên tri. Thế nhưng ông ta đã quên, sau khi Diệp Kỳ Sâm sống lại đã làm rất nhiều chuyện làm thay đổi thực tại, hắn có thể tiên tri thì ích gì chứ, những chuyện đã bị thay đổi cũng sẽ dần dần diễn biến khác đi so với ký ức của hắn thôi.
Huống chi còn có biến số như Diệp Phỉ Nhiên ở đây, khiến mỗi lần Diệp Kỳ Sâm muốn ra tay làm chuyện gì thì chuyện đó đều thành công dã tràng.
Hơn nữa, lúc này Diệp Kỳ Sâm cũng không rảnh rỗi để lo lắng cho cha hắn, hắn hiện tại vẫn còn đang tham gia ứng thí thi Viện ở kinh thành, trở thành thí sinh dự thi nhỏ tuổi nhất.
Chuyện Diệp Thừa Trạch vừa bị giáng chức hắn chưa biết, hắn vẫn đang bận đọc đề thi rồi nhếch miệng cười khinh thường, hắn đang chuẩn bị cẩn thận, nắn nót viết ra một áng văn thật xuất chúng.
Tưởng tượng đến viễn cảnh cha hắn vừa lập được công lớn cho triều đình, còn bản thân hắn mới bảy tuổi đã có thể thi đỗ tú tài, vậy thì tương lai của hắn chắc chắn sẽ là một con đường bằng phẳng.
Diệp Kỳ Sâm không tài nào kiềm chế nổi khoé môi ngập ý cười của bản thân, vị cao nhân kia đã nói, nếu như hắn làm theo lời người đó bảo ban, hắn chắc chắn sẽ trở thành kẻ dưới một người nhưng trên vạn người.
Bên này hai cha con mỗi người mang một tâm sự riêng, phía bên kia Tam công chúa đã vào cung, xông thẳng đến trước ngự thư phòng, gấp gáp đến mức chưa đợi thông báo, đã trực tiếp vọt vào sảnh phụ. Hoàng đế đang nghỉ trưa, tên thái giám thấy ngăn không được khí thế của nàng, chỉ có thể gấp gáp hạ giọng nhắc nhở: “Công chúa điện hạ, Tam công chúa điện hạ, vạn tuế gia hiện tại đang nghỉ trưa, người trăm vạn lần cũng không thể quấy rầy ngài ấy.”
Nhưng động tĩnh lớn như thế, sao Hoàng thượng còn nghỉ ngơi được nữa?
Bên trong truyền ra âm thanh nặng nề của hoàng đế: “Được rồi, để con bé vào đi!”
Tiêu Dung đẩy tiểu thái giám ra, vừa vào trong điện đã quỳ xuống, vừa khóc vừa thưa: “Phụ hoàng, sao người lại muốn làm như vậy? Thừa Lang rõ ràng đã lập công, sao người lại giáng ba phẩm cấp của chàng ấy. Tuy rằng chàng ấy có chút hiểu lầm với Tô gia, thế nhưng bức bản đồ thủ thành kia có bị ai động tay chân hay không vẫn là chuyện chưa xác định rõ, người không thể thiên vị Tô gia như thế chứ? Con biết, Tô lão thái phi có ân với người, nhưng ân tình này chúng ta đã trả mười mấy năm, cũng nên trả xong rồi chứ?”
Hoàng đế vừa mới tỉnh giấc, tâm tình vẫn đang không vui, nghe Tiêu Dung nói thế, ngay lập tức nổi giận nói: “Dung Nhi, con biết con đang nói cái gì không?”
Tiêu Dung biết mình đã lỡ lời, Tô lão thái phi chính là điểm yếu của phụ hoàng, nàng dừng một chút mới lại nói: “Lời Dung Nhi nói đều là sự thật, phụ hoàng, người quá mức trọng tình trọng nghĩa rồi.”
Hoàng đế hít sâu một hơi, nói: “Tiên đế từng nhiều lần muốn lập Tô lão thái phi làm hoàng hậu, đều bị người nghiêm khắc từ chối, phân tích lợi và hại trong việc đó. Con có thể tự mình nghĩ lại, nếu như tiên đế thật sự lập Tô lão thái phi làm hoàng hậu, vậy người đầu tiên được gửi gắm cho vị trí Thái tử sẽ là ai? Con thật sự cho rằng, người từ nhỏ đã thông minh tài trí, văn thao võ lược như Lạc Thân Vương, lại bỗng nhiên trở nên ăn chơi trác táng như thế kia sao? Phụ hoàng vẫn luôn dạy các con, làm người chớ nên quên đi bản ngã của mình, bây giờ con đã quên hết rồi có phải không?”
Tiêu Dung biết Hoàng đế đang cực kì tức giận, chỉ có thể oan ức ngồi một bên không dám nói lời nào.
Hoàng đế trước nay vẫn dung túng cho Dung nhi, mặc dù hắn có tới chín vị nhi nữ, thế nhưng chưa từng để người nào chịu ấm ức.
Thấy dáng vẻ của Tiêu Dung hiện tại, Hoàng đế bèn nói: “Tại sao lại phải giáng Diệp Thừa Trạch xuống ba phẩm cấp thì có ba lý do. Lý do thứ nhất là hắn tham lập công lớn, vì để thăng chức mà đã phá hủy kế hoạch của quân thần Tô gia. Các cứ điểm mật thám của Bắc Liêu có bảy chỗ, hơn nữa còn có một người nắm giữ phía sau chưa tìm ra được. Ngay khi Tô tướng quân sắp tóm được người nắm giữ phía sau, hắn lại phá tan hai cứ điểm mật thám kia, khiến cho Tô tướng quân không thể nào điều tra tiếp được nữa, chỉ có thể tạm thời tiêu diệt hết năm cứ điểm mật thám còn lại. Vẫn còn may bức mật hàm kia chưa được truyền đi, nếu không, chắc chắn sẽ là mối nguy hại của giang sơn xã tắc Đại Ninh ta. Lý do thứ hai, hắn ta vu hãm trung lương, hơn nữa còn lấy một bức họa… thôi, Trẫm cũng không nói chi tiết cho con, con tự về nhà mà hỏi hắn đi! Đúng là làm nhơ nhuốc hết cả cái danh người đọc sách! Lý do thứ ba, là do hắn là phò mã của công chúa, vậy nên Trẫm mới càng không được dung túng cho hắn. Tuy rằng con đã tự xin được bỏ đi phong hiệu công chúa, thế nhưng tình cảm phụ tử thì chắc chắn không thể tách rời. Nếu như Trẫm thiên vị hắn, thì Trẫm sẽ mang tai tiếng vào mình, bọn họ sẽ nói quả nhiên là phò mã của Hoàng đế, dù có phạm vào sai lầm to lớn như thế thì vẫn sẽ được giơ cao đánh khẽ, bỏ qua dễ dàng!”
Tiêu Dung ấm ức, vừa rấm rứt khóc vừa nói: “Vậy nghĩa là, suy cho cùng là nữ nhi hại chàng ấy sao?”
Hoàng đế hít sâu một hơi, thở dài nói: “Ngày hôm nay vi phụ lấy thân phận phụ thân nói với con về những chuyện này. Lúc trước con sống chết đòi gả cho Diệp Thừa Trạch, Trẫm ngàn vạn không đồng ý. Thế nhưng có những con đường, do chính con chọn, con phải tự mình đi hết. Con đi thăm mẫu thân con đi! Khoảng thời gian này bà ấy vẫn luôn rất nhớ con. Thêm nữa, phong hiệu công chúa của con đã không còn, sau này không được tự ý chạy vào cung nữa. Phải chiếu theo quy củ yết kiến của các quý phu nhân bình thường mà làm, đầu tiên phải đệ sổ con, được Tư Lễ Giám thông báo thì mới được nhập cung.”
Nói rồi Hoàng đế phất tay, bảo với Tiêu Dung: “Trẫm cảm thấy hơi mệt, con lui xuống đi!”
Tiêu Dung sắc mặt bỗng chốc trở nên tái mét, nói: “Phụ hoàng, người thật sự không muốn gặp lại nữ nhi sao? Phụ hoàng…”
Không chờ nàng nói xong đã có hai tên thị vệ từ bên ngoài tiến vào, cung kính, cẩn thận mời nàng ra khỏi cung.
Tiêu Dung thật sự không cam lòng, nhưng phong hiệu công chúa là tự nàng từ bỏ, Diệp Thừa Trạch đã bị giáng chức, nhưng thân phận phu nhân tam phẩm của nàng vẫn còn, đó đã là thể diện lớn nhất mà Hoàng đế để lại cho nàng rồi.
Nàng chỉ còn cách buồn bã đi về phía cung của Lương phi để đi thăm mẫu phi của nàng.
Tiểu hoàng tử mới sinh rất đáng yêu, chỉ là thân thể yếu ớt, tuổi còn nhỏ nhưng đã bắt đầu phải uống thuốc rồi.
Huyết mạch hoàng gia ít nam, tính cả vị tiểu đệ đệ mới sinh này thì cũng chỉ có năm vị hoàng tử.
Thế rồi nàng lại từ chỗ của Lương phi biết được tin: “Cửu hoàng tử của Tiêu Tần không nuôi được, đêm hôm kia vừa mới qua đời, trong lòng phụ hoàng con vẫn còn đang khó chịu, lúc này con đừng có chạy đến trước mặt ông ấy kiếm chuyện làm gì.”
Tiêu Dung im lặng một lúc lâu, nàng không dám tin, trong tình huống như vậy mà phụ hoàng vẫn còn có thể nói chuyện có tình có lý với nàng như thế.
Lương phi thở dài: “Tiêu Tần không chấp nhận được, ngày nào cũng ở trong cung gào khóc náo loạn ầm ĩ, nói là có người hại chết con trai của nàng ta. Đứa nhỏ kia của nàng ta vừa mới sinh ra đã nhỏ như một con mèo con, dùng mắt thường cũng có thể biết được nó không sống được bao lâu. Thật ra mẫu phi cũng rất lo lắng, sức khỏe của đệ đệ con thế này…”
Tiêu Dung ngay lập tức ngăn mẫu thân lại, nàng nói: “Mẫu thân đừng nói gì cả, đệ đệ là người hiền ắt sẽ có phúc phần, đệ ấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả!”
Lương phi cười khổ một tiếng, xoa trán của con nhỏ, nói: “Thục phi được phụ hoàng con sủng ái nồng hậu còn rơi vào kết cục thế kia, đến cả con trai của nàng ấy cũng…”
Câu kế tiếp Lương phi không dám nói nữa, về nguyên nhân vì sao Lục hoàng tử ngu dại, trong cung sớm đã có nhiều lời đồn đại.
Tiêu Dung lắc đầu: “Mẫu phi, ngoại tộc ta thất thế, chúng ta không tranh đấu với các nàng ta nữa, chỉ cần bình an sống qua ngày lành là được rồi. Nếu… nếu như người không ngại thì có thể làm thân với Dư quý phi, tính tình nàng ấy thì dễ gần hơn Hoàng hậu một chút, thêm nữa nàng ấy còn là mẹ ruột của Tứ hoàng tử, nói không chừng nàng ấy còn có thể giúp chúng ta một phen. Thừa lang ở ngoài cung, mối quan hệ của chàng ấy với phủ Kính Quốc Công cũng coi như khá tốt đẹp. Hiện giờ tuy chàng ấy đã bị giáng xuống ba bậc nhưng vẫn là ngũ phẩm lang trung. Nữ nhi sẽ đốc thúc chàng ấy, dốc sức phù trợ triều đình hơn nữa, như vậy cũng có thể trở thành trợ lực cho mẫu phi rồi.”
Lương phi vẫy vẫy tay: “Thôi, tranh tới tranh lui đều là công dã tràng. Vi nương dặn con vài câu, không cần phải đối đầu với Tô gia làm gì, cũng không cần phải ghen ghét với Tô thị làm chi. Từ đầu đã là con sai, cướp đoạt hôn phu của nàng ta. Thế nhưng về phần Dư quý phi, đúng là có thể kết giao với nàng ta một chút…”
Thâm cung rộng lớn như thế, mỗi người đều có những nỗi niềm riêng, Lương phi có, Dư quý phi cũng có.
Tại Tô gia, Diệp Phỉ Nhiên vẫn đang hóng chuyện trong cung, sau khi hóng được một chuỗi sự kiện từ Diệp gia vào đến trong cung thì cậu đã nhận được một trăm đồng tiền dưa.
Có hai cái răng mới nhú lên nên cậu đã thử đổi một cây xúc xích cá tuyết, cuối cùng đã có thể nhai nuốt đồ ăn rồi, cậu vừa nhai xúc xích cá tuyết, vừa lảm nhảm: [Lương phi tính ra cũng rất thông minh, không giống nữ nhi của ả đấu đá lung tung, thế nhưng thật ra mấy ngày nay… cuộc sống của Dư quý phi cũng không dễ dàng gì!”
Cuộc sống của Dư quý phi không chỉ là không thuận lợi, mà ả ta đã khổ đến mức cả ngày chỉ còn biết than khổ.
Hoàng đế để ả ta tiếp quản phượng ấn, còn nói cái gì mà dù cho có chạy đông chạy tây cũng không thoát hỏi tầm tay của phủ Kính Quốc Công, nhưng sự thật là như vậy sao?
Dư quý phi thật ra cũng không muốn đối nghịch với Hoàng hậu, các nàng là biểu tỷ muội, hơn nữa ban đầu nàng ta tiến cung cũng là do Hoàng hậu chỉ đích danh muốn nàng ta nhập cung.
Bây giờ Hoàng hậu bị cấm túc, lại để nàng ta mỗi ngày dẫn theo thái giám đến chỗ Hoàng hậu, sớm chiều răn bảo, hơn nữa còn phải phải nói lớn tiếng đến mức cả những người đứng ngoài cũng nghe thấy được mới thôi.
Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, bị lăng nhục như thế, sao có thể chịu đựng nổi?
Cho nên trước mỗi lần răn bảo, Dư quý phi đều như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Sau mỗi lần răn bảo còn phải vào nhìn sắc mặt của Hoàng hậu, phải cười nói nịnh nọt nàng ta, lựa lời mềm mỏng mà nói: “Sáng sớm nay muội đã dặn dò, không cho thái giám lớn tiếng như thế, chúng ta chỉ đang giống như đang cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Thế nhưng Hoàng thượng còn phái cả Tân công công đi theo bên cạnh để giám sát, muội cũng không thể bất tuân mà trái lời. Tỷ tỷ cứ tạm nhẫn nhịn một thời gian, chờ đến khi Hoàng thượng bớt giận, muội sẽ tự đến xin thứ lỗi thay cho tỷ.”
Nhưng Hoàng hậu không những không cảm kích mà còn trào phúng nhìn nàng ta nói: “Muội đang đắc ý lắm có phải không? Nhìn thấy mưu kế của ta thất bại, có phải muội đang vui muốn điên lên rồi phải không?”
Dư quý phi không nói lời nào, nàng ta đương nhiên biết rõ Hoàng hậu vì sao bị phạt, chuyện này tuy rằng bị Hoàng đế đè ép xuống, nhưng tội Thái tử bị chém đầu đã gây ra không ít thị phi, tin đồn nhảm nhí cũng không hề ít.
Thật giả lẫn lộn cuối cùng cũng có chút tin tức được truyền đến tai Dư quý phi.
Nàng ta biết Hoàng hậu không cam lòng để phủ Kính Quốc Công nâng đỡ Tứ hoàng tử, nếu như Hoàng hậu có đích tử, vậy làm gì còn chỗ cho Tứ hoàng tử nữa?
Vị hoàng trưởng tử này, cùng lắm là bị nàng ta đày đến một nơi rất xa rất xa, nhẹ thì làm thân vương, còn nếu như bị kiêng kị, nói không chừng còn có thể chết không chỗ chôn thân.
Nhưng trước mắt, Dư thị cũng chỉ có thể dựa dẫm vào phủ Kính Quốc Công, Dư gia và Vương gia liên thủ với nhau, Hoàng hậu có thể vì bản thân mình mà tính kế, lẽ nào nàng lại không thể, ai bảo Vương thị là hậu, còn nàng lại chỉ là phi, ai bảo nàng ta là đích nữ của phủ Kính Quốc Công, còn nàng lại chỉ là một công cụ mà bọn họ đem đến để củng cố quan hệ trong triều đâu?
Dư quý phi miễn cưỡng tươi cười, nói: “Gần đây tâm trạng của tỷ tỷ chắc chắn đang không được vui, thế nên mới tức giận với muội như thế, vậy muội đành cáo từ trước, ngày mai muội lại đến thăm tỷ nhé.”
Hoàng hậu như phát điên lên, dùng sức kéo lấy Dư quý phi, hét lớn: “Ngươi đã muốn thay thế ta từ lâu rồi có phải không? Ngươi đã mơ tưởng vị trí Hoàng hậu này từ lâu rồi có phải không? Ta đã nói mà, từ nhỏ ngươi đã thích ganh ghét hơn thua với ta, cái gì cũng chỉ muốn hơn không muốn thua, sao ngươi có thể khuất phục dưới trướng của ta được?”
Dư quý phi bị kéo nghiêng ngả, tức giận mà cãi lại: “Hoàng hậu nương nương người bình tĩnh lại một chút đi, đây vốn là cục diện đôi bên cùng lợi, nếu Tứ hoàng tử có thể làm Thái tử, về sau người là Mẫu hậu Hoàng thái hậu, còn ta là Thánh mẫu Hoàng thái hậu. Hai tỷ muội chúng ta có thể vui cười tự đắc khắp hậu cung. Nhưng tỷ tỷ ngươi đã làm gì thế này? Một mặt thì để ta tới cứu nguy cho ngươi, một mặt lại muốn diệt trừ ta và Hằng nhi. Là Hoàng thượng đã phát giác ra ngươi, không phải ta, sao ngươi lại muốn gắp lửa bỏ tay ta? Sau chuyện này, ngoài Hằng nhi, ngươi còn có thể dựa vào ai nữa? Cứ nhất định phải cắt đứt mối liên kết mỏng manh ấy mới được sao?”
Trong lòng Hoàng hậu như nhói lên, trên mặt lộ rõ vẻ oán hận, một lúc sau thì nàng ta bật cười buông tay Dư quý phi ra, cất giọng khàn khàn nói: “Đúng vậy, muội nói đúng, đây là cục diện đôi bên cùng có lợi. Cảm ơn muội đã nhắc nhở ta, giờ ta biết ta nên làm gì rồi.”
Đang hóng chuyện thì Diệp Phỉ Nhiên bị ánh mắt của Hoàng hậu dọa cho run người, cậu cảm thấy Hoàng hậu hình như đã thay đổi, hoàn toàn trở thành một kẻ mang tâm địa xấu xa rồi.
Vừa ngẩng đầu lên thì cậu đã nhìn thấy Lục hoàng tử đang ôm một cái hộp bách bảo được khắc hoa tinh xảo trong lòng đang đứng trước mặt cậu với vẻ đầy chờ mong.
Hai mắt Diệp Phỉ Nhiên sáng lấp lánh, tiếng lòng nói: [Úi? Cái hộp này là khắc tặng cho mình hả?]
Lục hoàng tử dùng hành động để trả lời cho câu hỏi của Diệp Phỉ Nhiên, hắn ta đã bỏ hết toàn bộ những món quà quý giá mà Diệp Phỉ Nhiên nhận được lúc ăn Tết và vài bao lì xì vào trong hộp, ngoài ra còn bỏ thêm vào vài cuốn sổ công nợ vào bên trong.
Lì xì nhiều lắm cũng chỉ được tầm 3000 lượng, thứ đáng giá là chỗ đồ quý nhiều không đếm xuể kia, tính toán xong Lục hoàng tử cười với cậu: “Phỉ Nhi… của chúng ta, bây giờ đã là tiểu…… Phú ông.”
Hai mắt Diệp Phỉ Nhiên sáng lấp lánh: [Nhiều tiền quá điii! Nhiều tiền như vậy thì mua cái gì được ta? Cũng không phải mua gì, chưa cần mua, mà thật ra thì mình cũng chẳng thiếu gì cả!]
Người của Tô gia ai cũng yêu thương chiều chuộng cậu, có cái gì tốt đều sẽ nghĩ đến cậu.
Quần áo không ngày nào mặc trùng, chi tiêu phần nhiều cũng dành cho cậu, lúc nào cũng sẽ chọn cho cậu những món đồ tốt nhất, đến cả Lục hoàng tử có thứ gì tốt cũng đều nghĩ đến cậu trước tiên.
Lần xuyên sách này đúng là đáng đồng tiền bát gạo, có nhiều người yêu thương cậu như vậy thì cậu chắc chắn phải lớn lên khỏe mạnh, trưởng thành thật tốt để bảo vệ cho những người yêu thương cậu.
Trong khi Diệp Phỉ Nhiên đang ôm hộp bách bảo của mình trong lòng, tận hưởng cảm giác khi được ôm tiền tài trong tay thì ngoài cửa truyền đến tiếng nói lanh lảnh chói tai của thái giám: “Tô tướng quân tiếp chỉ.”