Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 24: Chương 24



Thật ra mới nãy hoàng đế cũng nghe được tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên. Vì vậy, lúc mọi người hóng chuyện thì hoàng đế cũng đang hóng chuyện.

Và lúc mọi người tò mò, dĩ nhiên hoàng đế cũng tò mò.

Hơn nữa, ngài ấy vẫn nhớ mang máng, buổi tối mà Đồng Nhi chết, ngài cũng nghe được âm thanh tương tự.

Lúc đó, ngài chỉ cảm thấy hoảng hốt, tưởng mình đang nghe lầm. Hôm nay, ngài suy nghĩ kỹ lại mới biết mình không nghe lầm, mà nó là sự thật.

Nhưng lúc ngài muốn hỏi ra, lại bị một sức mạnh thần bí gì đó rất đáng sợ khiến bản thân không thể nào nói chuyện muốn nói ra khỏi miệng được.

Có điều hoàng đế không ngồi yên. Lúc đối mặt với tất cả chuyện này, ngài rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Tô cô nương đến à? Xem ra cô nương nuôi Lục hoàng tử rất tốt. Mới có mấy ngày không gặp mà trắng trẻo lanh lợi hơn rồi.”

Các văn võ bá quan đều nhìn Diệp phu nhân và Lục hoàng tử, chỉ cảm thấy bộ lọc của người cha ruột hoàng đế này có hơi dày. Ánh mắt của Lục hoàng tử rõ ràng vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ, đờ đẫn vô thần.

Nhưng mà chuỗi phật châu ở trên cổ kia lại vô cùng tinh xảo, tỏa ra hương thơm dịu làm cho người ta say mê. Nghe nói, nó dùng gỗ trầm hương mà chùa Trường Ninh tích góp nhiều năm chạm trổ thành, có thể giải trừ uế khí thanh tâm sáng mắt, có ích đối với bệnh tình của Lục hoàng tử.

Nhưng với tình hình trước mắt hình như có hiệu quả quá ít!

Diệp Phỉ Nhiên hết nhìn bên phải rồi nhìn bên trái bằng đôi mắt to lúng liếng, không hề sợ người lạ. Cậu nhìn hoàng đế trên minh đường, cảm thán: [Hôm nay hoàng đế oai phong cực kỳ! Quả nhiên mũ rồng là điểm đặc trưng nhất của người có tướng làm đế vương. Chỉ là, hoàng thượng mềm yếu quá, tuy có tài trị nước nhưng không có uy an định!”

Trong lòng Diệp phu nhân cả kinh, đứa nhỏ này đúng là nói không lựa lời, ngỡ như chọc giận hoàng đế thì không hay đâu!

Các văn võ bá quan cũng nghe được lời mỉa mai này. Câu trước là khen thì không có gì cả. Phần sau mặc dù nói ra sự thật, nhưng đối với đế vương thì đây là điều kiêng kỵ.

Ai ngờ hoàng đế chỉ ngẩn ra, ngay sau đó cười nhẹ thành tiếng. Trong đầu thầm nghĩ trong triều đình này mà lại có người dám nói ra sự thật.

Ngài hắng giọng, nói: “Nghe nói Tô cô nương vì giúp ca ca thoát khỏi nguy cấp ở Tần Lĩnh nên hiến hết của cải mà bản thân có cho Tô tướng quân làm quân lương, đúng không?”

Diệp phu nhân chậm rãi khom người, nói: “Bẩm hoàng thượng, phải, thần phụ chỉ làm chút chuyện trong khả năng cho phép vì nhà vì nước, thật không dám lấy ra tuyên dương.”

Hoàng đế lại hỏi: “Tô cô nương, đây là lần đầu cô nương làm như thế à?”

Diệp phu nhân yên lặng, Diệp Phỉ Nhiên lại bắt đầu lướt hóng chuyện cũ. Tiếng lòng non nớt chấn động cả triều đình: [Đương nhiên không phải lần đầu rồi. Cuộc chiến Nghĩa An ở Vinh Thành năm thứ chín, sáu phần quân lương là mẫu thân của ta trợ cấp một nửa hồi môn cứu nguy cữu cữu. Năm Vinh Thành thứ bảy, Bắc Cương tiếp viện nhưng chỉ nhận được bốn phần quân lương, mẫu thân của ta lại dẫn người gom góp quân lương ở khắp nơi. Mà nàng còn lấy lương thực tích góp được bảy năm cho các tướng sĩ. Vậy mà vẫn có hơn ngàn người chết đói chết rét… Quá thê thảm…]

Sau khi hoàng đến nghe xong thì vỗ mạnh ghế rồng một cái, tức giận nói: “Nam Cung Cẩn! Nam Cung Thành!”

Trong triều đình yên lặng như tờ, Diệp Phỉ Nhiên bị dọa cho giật mình, âm thanh hóng chuyện cũng hơi ngừng lại.

Kính quốc công đứng đầu bách quan đổ mồ hôi lạnh đầy lưng. Vào lúc này ông ta chỉ có một suy nghĩ, Nam Cung thế gia chỉ sợ là khó tránh.

Những năm gần đây, Kính Quốc công phủ lũng đoạn triều đình, lung lạc hơn một nửa triều thần, gần như xem hoàng đế là bù nhìn, thuộc hạ đâu chỉ có một Nam Cung thế gia.

Nghe thấy hoàng đế kêu tên bọn họ, Kính quốc công lập tức tiến lên hành lễ, nói: “Hoàng thượng, Nam Cung Cẩn và Nam Cung Thành đã bị giam vào nhà lao của Đại Lý Tự, ngài có thể đích thân tìm Đại Lý Tự Khanh tỉ mỉ thẩm vấn, dù sao thì cũng đừng tức giận hại long thể.”

Thân là quốc trượng của hoàng đế, Kính quốc công nhất hô bá ứng. Ông ta nói xong thì lúc này các văn võ bá quan bên dưới cũng hùa theo: “Đúng vậy hoàng thượng, Kính quốc công nói đúng, dù thế nào người cũng phải bảo trọng long thể.”

“Thần nhất trí với Kính quốc công, Đại Lý Tự Khanh chắc chắn sẽ thẩm tra xử lý vụ án này đàng hoàng.”

“Tội của Nam Cung Cẩn và Nam Cung Thành tất nhiên không thể nào tha, nhưng chuyện này còn phải từ từ điều tra. Dù sao cũng phải có chứng cứ mới được ạ!”

Tiếng Diệp Phỉ Nhiên mỉa mai đúng lúc truyền tới: [Hay lắm, rốt cuộc ai mới là hoàng đế? Kính quốc công à? Sao mà Kính quốc công nói chuyện còn hiệu nghiệm hơn hoàng đế thế?]

Hoàng đế vốn dĩ sắp bị thuyết phục thoáng chốc cũng phản ứng kịp, cầm ly trà trong tay Đại thái giám ném xuống bậc thang, mảnh vỡ rơi đầy đất, các văn võ bá quan cũng quỳ đầy đất.

Tiếng hoàng đế tức giận ở trên minh đường truyền tới: “Từng người từng người các ngươi luôn miệng kêu trẫm bảo trọng long thể. Sao thế? Trẫm không động vào Nam Cung thế gia được phải không?”

Đám chim cút: “Chúng thần không dám…”

 

Hoàng đế chỉ Đại Lý Tự Khanh nói: “Thẩm Phong! Bây giờ ngươi đi tra cho trẫm! Kêu từng người của Nam Cung thế gia yết kiến để tra! Trẫm không tin đường đường là triều Đại Ninh nhưng không đủ quân lương để phát đến tay tướng sĩ, phải để cho một nữ tử nho nhỏ dùng hết hồi môn và ruộng đất của mình tiếp viện cho ca ca ruột ở tiền tuyến đánh giặc! Trẫm thấy triều Đại Ninh này sắp mất nước rồi!”

Lúc này ngay cả Kính quốc công cũng quỳ xuống theo, sợ tới mức không dám thở mạnh. Đó dù sao cũng là hoàng đế, họ có thể ngầm giở trò che tai mắt của ngài ấy, làm ngài không thể tiếp xúc trực tiếp tới thông tin quan trọng, nhưng không hề dám phạm thượng trực tiếp. Dù sao quân Tô gia vẫn còn ở trong tay hoàng đế, những văn thần như họ chỉ có thể làm mưa làm gió chứ cũng không thể chống lại đao kiếm của võ tướng.

Diệp Phỉ Nhiên vẫn hóng chuyện cả buổi, hóng tới mức có hơi buồn ngủ. Nam Cung thế gia rắc rối phức tạp, chỉ sợ rất khó thẩm tra được chuyện gì.

Thấy hoàng đế quyết tâm, nếu như ngài ấy muốn chỉnh đốn triều cương đến cùng thì cũng có thể đào ra được một vài thứ.

Đại Lý Tự Khanh nhận lệnh đi thẩm tra người của Nam Cung thế gia. Kính quốc công dùng mắt ra hiệu với các tiểu thái giám ở ngoài cửa, tiểu thái giám hiểu ý ngay, vội vàng xoay người rời cung.

Hoàng đế xử lý xong chuyện của Nam Cung thế gia mới quay đầu lại nói với Diệp phu nhân: “Tô cô nương thâm minh đại nghĩa, lại chăm sóc cho Lục hoàng tử chu đáo, lúc trước trẫm mới phong cho cô nương làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Nói thẳng thì cái phong cáo mệnh này cũng chỉ là giữ thể diện cho Lục hoàng tử mà thôi. Hiện tại cô nương lại lập kỳ công thế này, trẫm cũng không biết nên phong thưởng cho cô nương thế nào. Thế này đi, thiệt hại mà cô nương thiếu hụt, trẫm sẽ lấy từ quốc khố trả lại cho cô nương. Ngoại trừ chuyện này, trẫm sẽ phong cho Tô tướng quân chức Tam phẩm Định Viễn Đại tướng quân. Chẳng qua là Tô cô nương, thân là nữ tử, trẫm không biết nên phong thưởng cho cô nương thế nào.”

Diệp phu nhân biết hoàng thượng muốn nói giúp cho nàng nhưng trong lòng nàng cũng biết, phong thưởng của hoàng thất bề ngoài rạng rỡ nhưng bên trong có rất nhiều sấm chớp.

Nàng suy nghĩ, chậm rãi bước lên trước, đáp: “Hoàng thượng, thần phụ thân là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của triều đình, cũng rất hài lòng rồi. Thần phụ không hề muốn phong thưởng gì cả, nếu như người muốn phong thưởng thật thì phong cho Lục hoàng tử được không? Đứa nhỏ này mất mẫu thân từ nhỏ, thần phụ lại là một nữ nhân bình thường, khó chu toàn mọi việc cho ngài ấy. Hơn nữa tình trạng của Lục hoàng tử đặc biệt, khó tránh sẽ sinh ra đại bất kính với ngài ấy. Nếu hoàng thượng phong thưởng cho ngài ấy thì Lục hoàng tử cũng sẽ dễ sống hơn chút.”

Sau khi hoàng đế nghe xong thì cũng khen ngợi Diệp phu nhân: “Tô cô nương đại nghĩa! Quả nhiên giống như Tô lão tướng quân vậy, là cô nương tốt lòng mang thiên hạ. Chỉ là Lục hoàng tử còn nhỏ, tình trạng lại đặc biệt. Trẫm nên tiến hành phong thưởng cho thằng bé thế nào đây?”

Diệp phu nhân nói: “Là bởi vì tình trạng của Lục hoàng tử đặc biệt, cho dù người phong thưởng thế nào cũng sẽ không thành vấn đề. Thần phụ có lời hơi khó nghe, Lục hoàng tử là đứa ngốc, cho dù ngài phong ngài ấy là Thân vương thì thế nào? Ngoại trừ cho ngài ấy cái uy danh Vương gia thì cũng chẳng thể làm gì cả. Đây cũng là một dạng lòng thương con của người làm cha như hoàng thượng. Chắc chắn người ngoài cũng chẳng nói được gì!”

Chúng văn võ bá quan nghe xong thì từng đợt từng đợt âm thanh phản đối truyền tới. Đứng đầu hàng chính là Hộ bộ Thượng thư, là một trong những người ủng hộ trung thành của Kính Quốc công phủ.

Hộ bộ Thượng thư bước ra khỏi hàng, nói: “Hoàng thượng, thần cho là Lục hoàng tử còn quá nhỏ. Chi bằng phong nhiều tiền tài vàng bạc thì hơn, vì cho dù là phong Vương vị, đối với ngài ấy thì cũng không có ý nghĩa gì!”

Không biết Diệp Phỉ Nhiên tỉnh lúc nào, nhìn Hộ bộ Thượng thư một cái rồi bắt đầu hóng chuyện của ông ta: [Hộ bộ Thượng thư Lưu Cảnh, vốn dĩ trên người chẳng có công danh gì. Nhưng vì cưới Chiêu Ninh quận chúa nên được lão Vương gia sắp xếp tới Hộ bộ. Nhà có quan hệ, dễ lên chức thật đấy… Chỉ là Lưu đại nhân rất là sợ vợ. Tối qua vì bước chân trái vào cửa nên bị phu nhân đá ra khỏi phòng ngủ, ngay cả thư phòng cũng không được ngủ. Cuối cùng phải ngủ với người gác cổng cả đêm…]

Người xung quanh Hộ bộ Thượng thư tràn ngập khiếp sợ nhìn Lưu Cảnh. Trên mặt đều viết: Hả? Lưu đại nhân ngủ với người gác cổng cả đêm? Đúng là khổ quá!

Diệp Phỉ Nhiên còn đang tiếp tục: [Chiêu Ninh quận chúa sợ ông ta nuôi ngoại thất ở ngoài nên trông cũng khá chặt. Còn hạ lệnh cấm đi đêm, nếu như không về trước giờ Hợi thì sẽ phái tám gia đinh đi lôi về…]

Các đại nhân triều đình kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt của người này còn đặc sắc hơn người kia.

 

Cuối cùng Hộ bộ Thượng thư quỳ cái bịch xuống đất, khóc lóc nói: “Hoàng thượng, lúc nãy thần chỉ nói mò vài câu, thần đồng ý với Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân!”

Hoàng đế vui vẻ hóng chuyện, thấy Hộ bộ Thượng thư nói như thế thì nói ngay: “Nếu Lưu ái khanh cũng không có ý kiến…”

Lại có thêm một đại thần đứng ra: “Hoàng thượng xin hãy suy nghĩ lại, trước Lục hoàng tử còn có Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử mười hai tuổi rồi vẫn chưa được phong vương. Lúc này Lục hoàng tử chỉ mới sáu tuổi, phong vương sợ lòng người khó phục!”

Diệp Phỉ Nhiên lại bắt đầu lướt dưa của đại thần này: [Lễ bộ Thị lang… Tăng Thiên Thọ, lão Tiến sĩ năm mươi tuổi, lăn lộn đến chức Lễ bộ Thị lang đã hơn bảy mươi tuổi. Chính là người già nhưng tâm không già, tối qua còn lưu luyến Khoái Ý Lâu, chọn bốn mỹ cơ làm cùng…]

Ánh mắt của mọi người hóng chuyện nhìn về phía Lễ bộ Thị lang. Mặt của Tăng Thiên Thọ cũng xanh lét, ông ta la hét quỳ sát xuống đất: “Hoàng… Hoàng thượng, thần… thần không có ý gì khác. Ý của thần là nếu Lục hoàng tử khó mà thu phục lòng dân, không bằng tuyên bố ra ngoài lúc này phong vương có lợi cho bệnh của Lục hoàng tử. Hoàng thượng nóng lòng thương con nên lúc này mới phong vương trước.”

Rốt cuộc miệng của hoàng đế cũng nhếch lên. Ngài nhìn đứa nhỏ trong lòng Diệp phu nhân, hừ lạnh một tiếng, nói: “Trái lại là trẫm phải đa tạ chư vị đại nhân nghĩ kế cho trẫm, không biết là có còn đại nhân nào có ý kiến khác đại nhân đây không?”

Chúng đại nhân: … Không không, xin để lại cho miếng trà đắng.

Diệp Phỉ Nhiên thấy không ai nói chuyện nữa cùng lười tìm chuyện hóng. Hôm nay hóng những chuyện thế này được khoảng hai trăm đồng tiền dưa. Quả nhiên là chuyện của triều đình đáng tiền ghê!

Hoàng đế thấy không còn đại thần nào phản đối, lúc này hạ chỉ ngay: “Đã như thế thì trẫm sẽ phong Lục hoàng tử là Dật Thân vương! Trẫm chẳng trông mong vào Tông Nhi quá nhiều, chỉ hi vọng thằng bé bình an suôn sẻ cả đời, an nhàn cả đời.”

Sau khi nghe hoàng đế hạ lệnh, chúng đại thần rối rít quỳ xuống đất hô to: “Chúng thần bái kiến Dật Thân vương, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” 

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.