Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố

Chương 7: Chương 7



14

 

Khi Lục Huân dẫn tôi vào phòng dì Dao Dao, mắt tôi sáng rực.

 

"Em thật sự có thể tự vào đây, tùy ý nghe bất kỳ đĩa nào sao?"

 

Lục Huân gật đầu: "Ừ."

 

"Diên Diên." Anh đặt một đĩa nhạc lên máy hát. 

 

"Anh đã nói rồi, cứ xem đây như nhà mình, phòng nào cũng không khóa, em cứ tự nhiên mà vào."

 

"Anh vẫn chưa đưa ra yêu cầu khi thắng lần trước đấy." Khi tiếng nhạc vang lên, tôi bỗng nhớ ra.

 

Anh sẽ không quên đấy chứ?

 

"Anh không vội."

 

Anh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tuần sau trường khai giảng rồi, em có muốn đi công viên giải trí chơi không?"

 

Công viên giải trí?

 

Tất nhiên là tôi muốn đi rồi.

 

Sau khi chỉ cho tôi cách phân loại và vị trí các đĩa hát, Lục Huân xuống lầu để tập đàn.

 

Lúc tôi đang lật xem các đĩa, mẹ tôi gọi điện đến.

 

Bà nói rằng Lục Huân đã nói với bà về việc sau khi nhập học, tôi vẫn có thể tiếp tục ở lại biệt thự. Bà thấy vậy cũng tốt nên quyết định cho tôi ở lại đây trước.

 

"Như vậy có ổn không ạ?"

 

"Cứ ở tạm đã, nếu cần thì sau này xin vào ký túc xá cũng được."

 

"Nhưng mà…"

 

"Vậy nhé, mẹ có hẹn rồi, cúp máy đây."

 

Đặt điện thoại xuống, tôi cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

 

Hôm sau, dì Dao Dao trở về biệt thự. Tôi đưa vòng tay cho dì, dì rất vui và còn nói tôi cứ yên tâm ở đây, muốn ở bao lâu cũng được.

 

Nhưng dì thực sự rất bận, chỉ ngủ lại một đêm rồi lại đi. Trước khi rời đi, dì ôm tôi một cái, rồi giơ tay định ôm Lục Huân.

 

Lục Huân lười biếng ôm dì một cái, dì giả vờ phàn nàn: "Thằng nhóc thúi, nuôi con gái vẫn tình cảm hơn, nếu Diên Diên là con gái dì thì tốt biết bao."

 

Lục Huân cười nhạt.

 

"Giấc mơ này, mẹ e là không thực hiện được đâu."

 

15

 

Hai ngày sau, tôi và Lục Huân cùng đi chơi vòng đu quay ở công viên giải trí.

 

Khi khoang cabin chầm chậm nâng lên cao, tôi vừa hào hứng vừa hồi hộp ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

 

Lục Huân ngồi ngay bên cạnh, lặng lẽ mỉm cười lắng nghe tôi huyên thuyên không ngừng.

 

"Sao hôm nay anh ít nói vậy?" Tôi tò mò quay sang hỏi.

 

Anh khẽ cười.

 

"Anh nhớ hồi nhỏ, em từng nói với anh rằng, em có một ước mơ, rằng muốn tổ chức đám cưới trong khoang vòng đu quay, mặc váy công chúa."

 

Tôi chớp mắt mấy cái: "Em có nói vậy sao?"

 

Tìm kiếm trong trí nhớ một hồi, hình như… đúng là đã từng nói vậy thật…

 

"Đồng Diên, em còn nhớ anh vẫn chưa đưa ra yêu cầu khi thắng lần đầu không?"

 

Tôi gật đầu.

 

Đúng lúc này, khoang cabin chạm đến điểm cao nhất, gió bên ngoài thổi mạnh, khiến cả khoang chao đảo nhẹ.

 

"A!" Tôi giật mình hoảng sợ, vô thức ngả người ra sau, nhưng lại đụng phải một lồng n.g.ự.c rắn chắc.

 

"Thình thịch, thình thịch, thình thịch….”

 

Là nhịp tim của Lục Huân.

 

"Là hôm nay."

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Gì cơ?"

 

Tôi quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng anh ấy đang nói gì thì đôi môi đã bị bịt chặt.

 

Tôi đột ngột trừng lớn hai mắt, đầu óc như nổ tung.

 

Tôi hoảng loạn muốn lùi ra sau, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thể cử động.

 

"Lục… ưm…"

 

Nụ hôn ban đầu chỉ thoáng lướt qua, nhưng do tôi vừa mở miệng định nói mà anh ấy lập tức mạnh bạo hơn, tựa như đang mạnh mẽ cướp đoạt, mà cũng chậm rãi như đang giải một đề toán khó.

 

Không còn đường lui, cuối cùng tôi và anh vẫn quấn quít lấy nhau.

 

Không biết qua bao lâu, anh mới buông tôi ra.

 

"Đây là yêu cầu của trò chơi đầu tiên." Giọng anh hơi khàn đi, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ vừa rơi ở khóe mắt tôi.

 

"Làm bạn gái của anh."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.