Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố

Chương 15: Chương 15



"Bởi vì bản chất những dự án này không có giá trị thực sự."

 

"Dù là trường học hay là giáo sư, không ai mong đợi chúng ta sẽ tạo ra thứ gì đó thật sự hữu ích." 

 

Anh ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Điều chúng ta cần làm chỉ là đưa ra một kết quả, lấy điểm cộng, sau đó dự án này sẽ được xếp vào một tập tài liệu chẳng ai ngó đến nữa. Chỉ vậy thôi."

 

"Vậy nên… chỉ vì muốn có điểm, chúng ta phải làm giả và đạo nhái sao?"

 

"Đây là cách tiết kiệm thời gian tốt nhất."

 

Tôi bỗng chốc hiểu ra.

 

Tô Ánh biết.

 

Anh ấy biết dữ liệu là giả, biết mô hình là sao chép, anh ấy vẫn luôn biết.

 

"Nhưng em không nghĩ làm vậy là đúng." Tôi không thể tin nổi mà nhìn anh ấy.

 

"Làm điều có lợi cho bản thân thì có gì sai?" Anh ấy tiến lại gần, nhẹ giọng nói. 

 

"Đại học vốn là một xã hội thu nhỏ, em có biết có bao nhiêu người tìm mọi cách để lấy điểm cộng không? Em có biết với tư cách là một sinh viên năm nhất, nếu có được điểm này, em sẽ vượt xa đối thủ cạnh tranh đến mức nào không?"

 

29

 

Tối hôm đó, Lục Huân gọi video cho tôi. Thấy tôi có vẻ hơi chán nản, anh hỏi tôi sao thế.

 

"Chỉ là… hôm nay toán cao cấp có nhiều bài tập quá." Tôi ngập ngừng một chút rồi vẫn quyết định không nói.

 

"Bài tập toán cao cấp thì vẫn phải làm cho tốt chứ." Anh cười nhẹ, lúc này, bên phía anh truyền đến giọng nói của người khác.

 

"Lục Huân, vừa nãy cậu đăng nhập vào máy tính trong trường từ xa à? Giúp tôi chuyển giao diện một chút đi!"

 

Lục Huân đáp lại một tiếng, sau đó quay sang tôi nói: "Đợi anh một chút nhé."

 

Màn hình tối đen. Không hiểu sao, lòng tôi cũng bỗng trở nên trống rỗng.

 

Khoảng hai mươi phút sau, video lại gọi đến.

 

Lần này, anh không còn ở trong phòng khách sạn nữa, mà đang đứng trên một sân khấu dựng tạm bên bờ biển. Ngay giữa sân khấu là một cây đàn piano trắng.

 

"Đây là đâu vậy?"

 

"Bãi biển của khách sạn. Ban ngày ở đây có biểu diễn, do công ty của chú anh tổ chức." 

 

Anh hắt hơi nhẹ, rồi nói tiếp: "Đàn piano và bối cảnh này mai sẽ được dỡ đi, anh mượn nó một lát."

 

"Tách!" Đèn sân khấu bật sáng.

 

Tôi nhìn Lục Huân tất bật chuẩn bị, không hiểu anh đang định làm gì.

 

Cuối cùng, anh cố định điện thoại ở phía trước, rồi ngồi xuống trước cây đàn piano trắng.

 

“Bé cưng." Anh nhìn tôi cười.

 

"Muốn nghe gì nào?"

 

Ánh đèn dịu dàng chiếu rọi gương mặt anh, gió biển khẽ thổi làm mái tóc hơi rối, dường như cũng cuốn đi những muộn phiền trong lòng tôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn đen trắng, tấu lên bản nhạc tuyệt đẹp nhất.

 

Khi bản nhạc kết thúc, anh bất chợt quay sang, nói với tôi rằng: "Thật ra, em muốn làm gì cũng được cả."

 

Anh cười nhẹ: "Chỉ cần làm theo trái tim mình."

 

"Bất kể em có làm gì, anh cũng sẽ luôn ủng hộ em."

 

Tôi ngây người nhìn anh.

 

Rõ ràng, anh chẳng hề biết gì cả.

 

Ánh đèn ấm áp trước mắt hòa cùng vầng trăng sáng ngoài biển xa. Lục Huân quay đầu lại, khúc nhạc mới vang lên giữa âm thanh sóng vỗ rì rào.

 

Những suy nghĩ khiến tôi băn khoăn cả ngày, có nên chiều theo người khác không, có nên thỏa hiệp không, có nên từ bỏ điều này để đổi lấy điều kia không, ngay tại thời khắc này, dường như đã có câu trả lời.

 

Ở một góc nào đó trong tim, hình như cũng "xoẹt" một tiếng, tan chảy rồi.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.