Để Kỷ Đình Duệ có thể dành thêm thời gian giúp mình ôn tập, Cố Chân sau khi về ký túc xá đã âm thầm quyết định, từ ngày mai sẽ bắt đầu mời đối phương ăn uống để thể hiện thành ý.
Kết quả là sáng hôm sau, cậu ngủ đến tận 7 giờ 50 mới thức dậy.
Mà chiếc điện thoại reo báo thức lúc 7 giờ 50 kia lại là của Trần Khởi.
Bởi vì điện thoại của Cố Chân hết pin do quên sạc, nên báo thức không hề kêu. 7 giờ 50 chính là giới hạn cuối cùng vào sáng thứ Hai của bọn họ—8 giờ là tiết học đầu tiên, trong vòng 10 phút, họ phải dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, đeo ba lô lên vai rồi chạy như bay đến lớp, vừa kịp lúc thầy điểm danh.
Cả hai lao vào lớp như vận động viên nước rút, tự giác ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, nhưng vẫn cực kỳ thu hút sự chú ý.
May mà Trần Khởi vốn mặt dày, hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt xung quanh, còn Cố Chân thì chỉ một lòng muốn sạc điện thoại. Vừa ngồi xuống, cậu đã lục ngay trong ba lô ra cục sạc dự phòng, cắm dây sạc điện thoại, vội vàng bật máy lên, không hề để ý đến ánh mắt của mọi người.
Sạc được một lúc, điện thoại cũng mở lên, Cố Chân lập tức mở WeChat, nhắn tin cho Kỷ Đình Duệ để bày tỏ lời xin lỗi.
Kỷ Đình Duệ có lẽ đang trong giờ học nên không trả lời ngay.
Cố Chân đành phải cất điện thoại, tập trung nghe giảng trước.
Kết quả là suốt buổi sáng, mỗi khi tan tiết, cậu lại lôi điện thoại ra kiểm tra lần thứ n, xác nhận rằng Kỷ Đình Duệ vẫn chưa trả lời tin nhắn. Không kìm được, cậu lại gửi thêm một tin nữa, nhưng vẫn không thấy hồi âm. Đến lúc này, cậu thật sự ngồi không yên, đột ngột bật dậy khỏi chỗ, làm Trần Khởi đang thu dọn sách vở bên cạnh giật bắn mình.
“Cậu đói đến mức vậy luôn hả?”
“Lớp học của sinh viên năm tư ở đâu?”
Hai người đồng thanh lên tiếng.
Trần Khởi ngớ ra một chút rồi hỏi lại: “Cậu hỏi chỗ học của anh Duệ hả?”
Cố Chân gật đầu: “Ừ.”
Vừa trả lời, cậu vừa cúi xuống nhìn màn hình điện thoại.
“Bọn họ thường học ở tòa nhà Tri Hành khu C, cậu cứ đến đó rồi hỏi thử, chỉ cần hỏi Kỷ Đình Duệ ở đâu, chắc chắn sẽ có người chỉ cho cậu.” Trần Khởi từng đến tìm Bạch Thừa Duẫn nên biết rõ, gọi tên Kỷ Đình Duệ ở trường này cực kỳ hữu dụng.
Bảo sao chưa từng tình cờ gặp họ trên lớp, hóa ra là học ở khu khác.
Bọn họ học ở khu B, mà khu C phải đi bộ ít nhất bảy, tám phút.
Nghe xong, Cố Chân nói một tiếng “Cảm ơn” rồi lập tức định rời đi.
“Không đi ăn chung à?” Trần Khởi lại hỏi.
“Để lần sau đi, tôi đã hẹn ăn cùng anh Duệ rồi.” Cố Chân nói xong thì vội vàng rời khỏi lớp.
Trần Khởi nhìn theo bóng lưng cậu mà đầy ngạc nhiên.
Sang khu C, Cố Chân tùy tiện tìm một đàn anh qua đường hỏi thăm về Kỷ Đình Duệ, quả nhiên chưa gì đã biết ngay vị trí lớp học của anh ta.
Đúng là danh nhân của trường.
Cả buổi sáng, Kỷ Đình Duệ bận giúp giáo sư kiểm tra lỗi hệ thống, sửa bug và tối ưu hóa phần mềm. Điện thoại được chỉnh sang chế độ rung và ném vào trong ba lô, nên từ sáng đến giờ, anh hoàn toàn không biết có người đang nhắn tin tìm mình.
Đến khi hoàn thành công việc, anh mới thu dọn đồ đạc, tiện tay lấy điện thoại ra xem.
Không ngờ WeChat có không ít tin nhắn, nhìn thấy tin của Cố Chân, anh liền ưu tiên mở ra trước——
【Cố Chân: Anh Duệ, xin lỗi nhé, sáng nay điện thoại em hết pin nên báo thức không kêu, ngủ quên mất tiêu, không kịp rủ anh đi ăn sáng. Trưa nay em sẽ mua thêm một ly trà sữa bù cho anh nhé.】
【Cố Chân: Anh Duệ có khi nào chưa ăn sáng không? Nếu vậy thì thật sự xin lỗi anh quá.】
【Cố Chân: Anh Duệ có phải đang bận lắm không?】
【Cố Chân: Xem ra anh đúng là rất bận, vậy thì để em tan học rồi qua tìm anh vậy.】
【Cố Chân: Anh Duệ tan học chưa?】
Kỷ Đình Duệ lập tức gọi thẳng cuộc gọi WeChat, Cố Chân gần như bắt máy ngay tức khắc, giọng nói có chút gấp gáp: “Anh Duệ?”
Kỷ Đình Duệ khẽ động ánh mắt: “Cậu đang ở đâu?”
“Em vừa đến dưới tòa giảng đường của anh.”
“Đợi anh.”
Kỷ Đình Duệ nhanh chóng thu dọn ba lô, chuẩn bị bước ra ngoài thì bị giáo sư gọi lại.
“Đình Duệ, không đi ăn chung sao?”
Nghe vậy, anh dứt khoát từ chối không chút do dự: “Xin lỗi thầy, em có hẹn rồi.” Dứt lời, anh không đợi đối phương phản ứng mà lập tức rời khỏi lớp học.
Giáo sư lần đầu tiên thấy một Kỷ Đình Duệ lúc nào cũng bình tĩnh lại có vẻ sốt ruột như thế, trong lòng không khỏi đoán rằng chắc hẳn là bạn gái cậu ta tới tìm rồi.
Cố Chân đứng trước tòa giảng đường, bởi ngoại hình nổi bật mà thu hút không ít sự chú ý từ các đàn anh đàn chị xung quanh. Có chị khóa trên còn chủ động tiến đến hỏi thăm, xem cậu có phải đến tìm ai không.
Làm cậu chỉ có thể ậm ờ cho qua, vội vàng cười gượng rồi lịch sự từ chối sự giúp đỡ nhiệt tình của các chị.
Thật ra mà nói, bảo là không căng thẳng thì đúng là lừa người.
Cậu chưa từng đi ăn riêng với Kỷ Đình Duệ bao giờ, mặc dù trước đó đã nói sẽ mời anh một bữa để bù lại, nhưng thực tế vẫn chưa làm được.
Nghĩ đến việc đối phương còn là nhân vật công chính, cậu lại càng phải cẩn trọng, tuyệt đối không thể làm gì khiến anh khó chịu.
Ngay khi cậu còn đang miên man suy nghĩ, Kỷ Đình Duệ đã đi đến trước mặt.
Cố Chân vừa ngước lên liền thấy bóng dáng vừa thanh thoát vừa đẹp mắt kia, trong lòng bỗng cảm giác như đôi mắt vừa được tẩy rửa bằng sự thuần khiết và tốt đẹp nhất thế gian, không kìm được mà nở một nụ cười rạng rỡ: “Anh Duệ.”
Kỷ Đình Duệ nhìn thấy hai má cậu hơi đỏ, hơi thở còn chưa ổn định, trên trán lấm tấm mồ hôi, liền biết ngay cậu đã chạy tới. Theo phản xạ, anh giơ tay định lau giúp cậu, nhưng kịp thời khựng lại, chỉ thấp giọng hỏi: “Chạy vội qua đây à?”
Cố Chân ngại ngùng cười một tiếng: “Thật ra là lần đầu em tới khu C, lúc nãy tìm nhầm chỗ, lại sợ không tìm thấy anh, nên có hơi gấp.”
“Xin lỗi, sáng giờ anh bận quá, quên xem điện thoại.”
Kỷ Đình Duệ vừa nói xong, Bạch Thừa Duẫn đột nhiên xuất hiện bên cạnh, bổ sung thêm: “Cậu ấy bị giáo sư bắt làm lao công cả buổi sáng đấy! May mà anh nhanh trí, thấy tình hình không ổn liền giả vờ đi vệ sinh, thế là thoát nạn.”
Cố Chân nghe vậy gật gù: “Ồ, thì ra là vậy.” Nhưng ngay sau đó, cậu mới giật mình sực nhớ ra, vội vàng kinh ngạc thốt lên: “Anh Duẫn?! Sao anh cũng ở đây?”
Bạch Thừa Duẫn lập tức làm ra vẻ mặt đau lòng: “Cố Chân, em quá đáng lắm đó! Anh đứng đây từ nãy đến giờ mà em chỉ nhìn thấy mỗi lão Kỷ thôi à?”
Cố Chân rất muốn gật đầu thừa nhận. Kỷ Đình Duệ đúng kiểu người tỏa sáng lấp lánh, che mờ hết thảy xung quanh, khiến cậu chẳng để ý thấy ai khác.
“Đâu có đâu, tại em không chú ý thôi.”
Cố Chân vội vàng biện hộ.
Kỷ Đình Duệ lúc này cũng lên tiếng: “Lúc đi ngang cầu thang thì gặp cậu ấy.”
Nhận ra rằng mình sẽ không phải đi ăn riêng với Kỷ Đình Duệ, hai mắt Cố Chân sáng rỡ, nhanh chóng hỏi: “Vậy anh Duẫn cũng đi ăn chung luôn à?”
“Tôi đã đứng đây rồi, chẳng lẽ hai người định bỏ tôi lại?”
Bạch Thừa Duẫn ra vẻ đáng thương.
Cố Chân vội vàng xua tay: “Không phải đâu, chỉ là lúc đầu em tưởng chỉ có em với anh Duệ thôi.”
Kỷ Đình Duệ bình thản hỏi: “Cậu muốn chỉ ăn với anh thôi à?”
Cố Chân hơi sững người, định nói gì đó thì đã nghe thấy giọng của Bạch Thừa Duẫn xen vào:
“Chắc không đến mức nhỏ mọn thế đâu nhỉ? Nhiều thêm một người cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền ăn đâu, đúng không?”
“Đương nhiên rồi, em cũng phải mời cả anh chứ!”
Cố Chân thuận theo lời của Bạch Thừa Duẫn mà đáp lại.
“Đấy, anh thích nhất là mấy đứa thông minh như thế này.” Bạch Thừa Duẫn cười hì hì, rồi như thể nhớ ra gì đó, bỗng ghé sát lại gần Cố Chân, thần bí nói: “Anh đến đây là vì em đấy.”
Cố Chân chớp mắt: “Hả?”
Thấy cậu không hiểu, Bạch Thừa Duẫn dứt khoát nói thẳng: “Anh sợ lão Kỷ bắt nạt em.”
Cố Chân: “???”
Kỷ Đình Duệ: “…”
Vì buổi chiều còn có tiết học, ba người quyết định không ra ngoài ăn mà ghé thẳng vào căn-tin gần nhất trong trường.
Chỗ này không có tiệm trà sữa, nên để giữ đúng lời hứa bù đắp cho bữa sáng, Cố Chân chạy sang máy bán hàng tự động, mua một chai trà ô long đào trắng cho Kỷ Đình Duệ, tiện thể lấy luôn hai loại đồ uống khác cho mình và Bạch Thừa Duẫn.
“Cố Chân hào phóng thế này, có khi anh phải giúp em ôn thi mới được.”
Bạch Thừa Duẫn nhận chai nước, cười nói.
“Thế thì giúp cậu ấy tổng hợp lại các nội dung trọng tâm luôn đi.” Kỷ Đình Duệ tiếp lời.
“Nói cứ như tôi không làm được ấy.” Bạch Thừa Duẫn cười đầy tự tin. “Em thi vào hôm nào?”
“Thứ sáu ạ.”
Vừa trả lời, Cố Chân vừa mở nắp chai nước.
“Vậy vẫn còn mấy ngày nữa.” Bạch Thừa Duẫn suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tối anh về tìm lại mấy quyển ghi chép hồi năm hai, biết đâu có cái hữu ích.”
“Cảm ơn anh nhiều ạ!”
Cố Chân cười cảm kích, sau đó đưa chai nước lên nhấp một ngụm. Cậu vốn chỉ định thử xem sao, vì chưa từng uống loại này, nhưng không ngờ vị lại chua đến mức nhăn cả mặt.
Bạch Thừa Duẫn nhìn biểu cảm méo xệch của cậu, không nhịn được cười phá lên: “Anh còn tưởng em thích uống chua cơ đấy.”
Cố Chân thở dài đầy bất lực: “Em cứ nghĩ nó ngọt…”
Ở thế giới trước, cậu chưa từng thấy loại nước này, nhìn bao bì thì cứ tưởng vị sẽ dịu nhẹ dễ uống, ai ngờ lại là kiểu chua thanh xen chút ngọt lạ lùng.
“Đổi cho anh này.”
Kỷ Đình Duệ đẩy chai trà ô long đào trắng của mình sang.
“Ơ? Không cần đâu anh.” Cố Chân vội vàng xua tay. “Với cả em uống rồi mà.”
Kỷ Đình Duệ vẫn điềm nhiên nói: “Anh không ngại.”
Cố Chân sững lại, mất mấy giây mới phản ứng kịp: “Không sao đâu, thỉnh thoảng thử món mới cũng thú vị mà.”
Bạch Thừa Duẫn nhìn hai người một lúc, bỗng dưng cảm thấy hình như mình là một cái bóng đèn siêu to sáng chói. Anh lập tức lên tiếng phá vỡ bầu không khí vừa thoáng trở nên vi diệu:
“Được rồi được rồi, hai người có cần đứng trước mặt tôi mà đưa mắt đưa mày vậy không?”
Cố Chân bị câu nói này làm cho lúng túng.
“Ăn đi.”
Kỷ Đình Duệ thản nhiên đáp.
“Trời ạ, Kỷ công tử hôm nay lạnh lùng với iêm quá đấy!” Bạch Thừa Duẫn lập tức bày ra vẻ mặt ai oán như bị tổn thương nặng nề.
Cố Chân nhìn mà buồn cười, tâm trạng cũng tự nhiên thoải mái hơn. Cậu bèn đùa lại: “Anh tài thế này, không thi vào Học viện Điện ảnh đúng là phí của trời.”
“Anh hùng thường có chung chí hướng!” Bạch Thừa Duẫn búng tay một cái, sau đó chỉ vào mình, rồi lại chỉ sang Cố Chân và Kỷ Đình Duệ. “Anh là ‘anh hùng’, em là ‘thường có chung’, còn cậu ta là ‘chí hướng’.”
Cố Chân lại lần nữa bị cái kiểu chơi chữ nhạt nhẽo của anh chọc cười. May mà có Bạch Thừa Duẫn ở đây khuấy động không khí, chứ nếu chỉ có cậu với Kỷ Đình Duệ ăn cùng nhau, không biết bầu không khí có lạnh ngắt không nữa.
Kỷ Đình Duệ thì chẳng buồn để ý đến màn diễn của bạn cùng phòng, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Nhìn thấy Kỷ Đình Duệ im lặng ăn như vậy, Cố Chân chợt nhớ ra anh bận rộn cả sáng, chắc còn chưa ăn gì. Nghĩ thế, cậu cảm thấy hơi áy náy, bèn gắp hai miếng sườn từ khay cơm của mình đặt vào bát của Kỷ Đình Duệ.
“Anh ăn nhiều một chút đi.”
Kỷ Đình Duệ thoáng ngạc nhiên, vừa ngước mắt lên đã chạm ngay vào ánh nhìn chân thành, chẳng chút phòng bị của Cố Chân.
“Anh thử xem có ngon không?” Cố Chân cười híp mắt nói thêm.
Ánh mắt Kỷ Đình Duệ lóe lên một tia cảm xúc khó đoán, cổ họng vô thức khẽ động, vừa định mở miệng thì đã bị giọng điệu đầy ấm ức của Bạch Thừa Duẫn cắt ngang.
“Cố Chân à, em phân biệt đối xử trắng trợn quá nha! Anh cũng là đàn anh yêu quý của em đó!”
Anh ta còn cố tình nhấn mạnh ba chữ “đàn anh yêu quý”.
Nghe vậy, Cố Chân đang định gắp thêm hai miếng sườn cho Bạch Thừa Duẫn để tỏ lòng công bằng, nhưng vừa nhấc đũa lên thì đã thấy Kỷ Đình Duệ bình thản cầm đũa, gắp một miếng gà trong khay cơm của mình, đặt vào bát của Bạch Thừa Duẫn.
Động tác trôi chảy đến mức gần như liền mạch, không chút chần chừ.
Bạch Thừa Duẫn sững người, không ngờ người gắp đồ ăn cho mình lại là bạn cùng phòng. Anh vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Kỷ Đình Duệ:
“Ăn đi, đừng ồn.”
Chỉ trong chớp mắt, Bạch Thừa Duẫn ngoan ngoãn ngậm miệng: “… Vâng, tổng Kỷ.”