Nam Phụ Pháo Hôi Đang "Cháy Giáo Án"

Chương 6: Chương 6



13

 

Tôi đây là trở thành chim hoàng yến của Thẩm Thời Thuật sao?

 

Tôi ở phòng khách đợi cả buổi sáng, thẳng đến giữa trưa thật sự đói không chịu nổi, mới kiên trì đi ra khỏi phòng.

 

Mắt nhìn đại môn rộng mở.

 

Quản gia và người hầu đưa tôi đi ăn.

 

Khi nhìn thấy đầy bàn hải sản hàu sống, tôi theo phản xạ có điều kiện run lên.

 

Mắt nhìn cửa lớn mở rộng.

 

Không ai bắt tôi cả.

 

Không nói hai lời tôi lập tức chuồn ra ngoài.

 

Thân thể của mình tự mình biết.

 

Còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị đào rỗng!

 

Nhưng ra khỏi biệt thự, tôi mới phát hiện mình không có chỗ để đi.

 

Vừa vặn Tưởng Phàm gọi tôi đi quán bar uống rư/ợu, tôi không nói hai lời liền đi.

 

Tôi nhìn quán bar hôm nay đã sớm thay đổi, ngàn vạn cảm xúc phức tạp nảy lên trong lòng.

 

Lúc trước sao lại đi sai một bước, sau đó biến thành như hôm nay.

14

 

Tưởng Phàm lo lắng nhìn tôi một cái: “Sao vậy Cố D/ao, sao cậu lại không yên lòng, nếu là lo lắng chuyện tiền bạc, không có việc gì, chút tiền nhỏ này tôi đây mời khách, cậu muốn uống cái gì thì uống cái đó.”

 

Tôi uống một ngụm cocktail màu xanh nhạt: “Không phải.”

 

“Vậy chuyện gì xảy ra, trước kia không phải cậu thích đến quán bar này nhất sao?”

 

Trong lòng tôi bực bội.

 

Cộng thêm thân thể còn đang mơ hồ đ/au đớn.

 

Chỉ có thể uống rư/ợu giải sầu.

 

Sau vài vòng, rư/ợu lên n/ão.

 

Trong bầu không khí m/ập mờ này, trong đầu tôi đều là khuôn mặt đẹp trai cực kỳ bi thảm của Thẩm Thời Thuật.

 

Rất nhiều chi tiết tối hôm qua dần dần rõ ràng.

 

X/ấu hổ đến mức tôi hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

 

Tưởng Phàm nhìn ra manh mối: “Cậu không phải là thất tình chứ? Cô gái nhà ai mà khiến cậu chán chường như vậy. Cậu xem hiện tại ở đây nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, cần gì phải yêu đơn phương một cành hoa.”

 

Tôi ôm Tưởng Phàm khóc rống lên: “Cậu nói xem, tại sao có người thẳng như vậy mà cong?”

 

Tưởng Phàm chấn động: “Ai cong?”

 

Tôi nhìn cậu ta một cách vô tội.

 

Tưởng Phàm ngạc nhiên mà che miệng: “Chẳng lẽ cậu thích đàn ông?”

 

Tôi chậm rãi buông ra cậu ta.

 

“Người anh em, quen biết cậu lâu như vậy, tôi vậy mà tôi cũng không biết.”

 

Tưởng Phàm trầm tư một lát, vỗ vỗ lưng tôi: “Không sao, bây giờ hãy hướng tới tự do, mạnh dạn yêu đi!”

 

Đầu tôi nằm úp sấp vào trong cánh tay mình, vô lực tựa vào quầy bar.

 

Đây không còn là chuyện tôi có thích đàn ông hay không.

 

Thẩm Thời Thuật đâu phải người bình thường, hắn là nam chính.

 

Quyển tiểu thuyết này chính là xoay quanh hắn triển khai, nếu như hắn không dựa theo kịch bản gốc thích nữ chính như vậy, vậy sẽ còn biết bao nhiêu người giống như nhà họ Cố lệch khỏi quỹ đạo của kịch bản?

 

Rút một sợi thì động toàn thân, đến lúc đó, vận mệnh đã định của tất cả mọi người đều thay đổi theo.

 

Cái giá này, tôi chịu không nổi.

 

Vì thế tôi thừa dịp rư/ợu mạnh xóa wechat của Thẩm Thời Thuật, kéo đen tất cả phương thức liên lạc của hắn.

 

Tưởng Phàm mang tôi uống đến bất tỉnh nhân sự về nhà họ Cố.

 

Tôi nằm trên giường không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

15

 

Nếu như hắn tức gi/ận làm hại nhà họ Cố, cùng lắm thì, đến lúc đó lại đi bồi tội.

 

Có thể bớt một đêm thì một đêm.

 

Nhưng không ngờ Thẩm Thời Thuật lại trực tiếp đến nhà họ Cố.

 

Còn điểm danh muốn gặp tôi.

 

Tôi mới tỉnh được một nửa thì bị tiếng động trong phòng khách đ/á/nh thức.

 

“Thẩm tổng nhỏ hân hạnh ghé thăm, nhà của chúng tôi đơn sơ, thật sự chào đón không chu đáo.”

 

Thẩm tổng nhỏ?

 

Thẩm Thời Thuật!

 

Tôi nhảy mạnh từ trên giường, đến cửa phòng, lặng lẽ kéo ra một khe hở.

 

Thẩm Thời Thuật đứng ở phòng khách, một thân âu phục cao quý, như là mới từ trong hội nghị nào đó đi ra, thậm chí còn chưa kịp thay quần áo.

 

Thân hình cao gần một mét chín, cảm giác áp lực bẩm sinh của người ở trên cao, rất không phù hợp với khí chất nhà trệt Cố gia.

 

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên hướng về phía tôi, sợ tới mức tôi khép cửa lại.

 

Giọng Thẩm Thời Thuật bình tĩnh: “Không có việc gì.”

 

“Tôi chỉ đến xem, Tiểu Cố đã xảy ra chuyện gì, mới xóa phương thức liên lạc của cháu.”

 

“Cậu nói xem, Tiểu D/ao xóa phương thức liên lạc của cậu, điều này sao có thể chứ...”

 

Tôi mở cửa ra, nháy mắt với ba thật nhiều.

 

Lời nói của ông lập loè: “A... là có chút chuyện, nhưng sao có thể làm phiền Thẩm tổng nhỏ chứ?”

 

“Khách sáo rồi. Chỉ là, Cố tổng nhỏ còn muốn ở cửa nghe lén sao?”

 

Bị nhìn thấu, tôi đành phải đẩy cửa đi ra.

 

Cúi thấp đầu là làm sai chuyện vậy.

 

Thẩm Thời Thuật vươn tay: “Uống rư/ợu?”

 

Tôi né tránh sự đụng chạm của Thẩm Thời Thuật, cúi chào hắn:

 

“Thẩm tổng nhỏ, chuyện trước kia có nhiều đắc tội.”

 

Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Thời Thuật quan sát tôi một vòng, chậm rãi nói: “Nói xem, sao lại đắc tội với anh?”

 

Đây là vấn đề gì vậy?

 

“Nếu là chuyện tối qua, không tính là đắc tội.”

 

Ba tôi nghe xong sửng sốt: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tiểu D/ao, ba còn chưa kịp hỏi con.”

 

Thẩm Thời Thuật kéo kéo cổ áo: “Chú Cố yên tâm, chỉ là không cẩn thận cào cháu mà thôi.”

 

“Bị thương!”

 

Mặt tôi lúc đỏ lúc trắng.

 

“Đã không có việc gì.”

 

Ba tôi lau mồ hôi lạnh: “Đã như vậy, Thẩm tổng nhỏ ăn cơm chưa, có muốn ở lại ăn cơm tối không?”

 

Thẩm Thời Thuật đồng ý: “Được.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.