Nhưng mà không có người khác dẫn đường, còn chưa học được đi đường.
Sau đó, đã bị nương hắn vứt bỏ ở trong núi sâu?
Tô Yên nhớ tới hai lần này, nàng ở trong phòng, luôn là hắn đến tìm nàng.
Là sợ nàng ghét bỏ hắn, sẽ bỏ rơi hắn sao?
Nghĩ như vậy, mí mắt Tô Yên giật giật.
Sau đó ôm hắn, nằm ở trên giường.
Tức khắc, Hoa Vô Khuynh kích động lên.
Mắt long lanh nhìn Tô Yên.
Tô Yên duỗi tay che khuất đôi mắt hắn
"Chàng còn nhớ rõ cái gì?"
Nàng tiếp tục hỏi
Hoa Vô Khuynh nghĩ nghĩ
"Sau này ta ở chỗ kia đợi thêm vài năm, nhưng mẫu thân vẫn không đến. Lại sau đó, ta rất đói bụng liền rơi vào hôn mê. Khi tỉnh lại thì đã nằm ở trên giường."