Tống Đại Sơn ngủ một giấc thẳng đến hừng đông ngày hôm sau, lúc Lê Mạt tỉnh lại, hắn đã đi lên núi chặt xong cửi nhóm lửa, xách nước đổ đầy vạc.
Nhìn thấy Lê Mạt và Tiểu Bảo, Tống Đại Sơn mỉm cười bưng điểm tâm đã làm xong đến đặt lên trên mặt bàn: “Nhanh đi tắm rửa rồi đến ăn điểm tâm đi.”
Lê Mạt nhìn hắn đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nào còn có dáng vẻ say rượu ngày hôm qua. Nàng cảm thấy chơi rất vui, không khỏi liếc mắt nhìn hai mắt của hắn nhiều hơn một chút.
Tống Đại Sơn nghi ngờ nhìn về phía Lê Mạt: “Sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?”
Hắn nói xong thì liếc mắt nhìn quần áo của mình, cũng không có phát hiện chỗ nào không đúng.
Lê Mạt hỏi dò: “Huynh có nhớ rõ ngày hôm qua huynh đã làm gì không?”
Tống Đại Sơn sờ đầu một cái: “Không phải hôm qua ta ở nhà Trường Bang uống rượu sao? Uống hơi nhiều, buổi chiều trở về đi ngủ, vừa mới tỉnh lại. Người như ta là thế đó, vừa uống nhiều một chút là dễ đi ngủ, còn ngủ say như chết, đợi tỉnh rượu là tỉnh lại.”
Lê Mạt nhìn dáng vẻ tự nhiên của Tống Đại Sơn, có thể xác đinh hắn thuộc kiểu người uống say tỉnh lại thì sẽ không nhớ gì cả.
Ai, vốn đang định trêu chọc hắn, nếu hắn đã không nhớ rõ thì quên đi.
Lê Mạt tiếc nuối ngậm miệng, dẫn Tiểu Bảo đi rửa mặt.
Ăn cơm xong, Tống Đại Sơn ngồi ở bên trong nhà chính dùng cây trúc đan lồng gà mà Lê Mạt yêu cầu. Nàng tính đợi qua đợt rồi nuôi một ít gà con, đến lúc đó không chỉ có thể ăn trứng gà bồi bổ thân thể mà còn có thể ngẫu nhiên ăn chút thịt gà.
Lê Mạt tự mình lấy vải bố mấy hôm trước làm quần áo còn dư lại ra, định tự may quần áo cho mình, nếu không lần sau lúc đi tới nhà trang điểm cho người ta mà còn ăn mặc rách tung tóe thì ấn tượng của người ta dành cho nàng cũng sẽ không tốt.
Không ngờ thời gian buổi trưa tới thật nhanh, Cầm Hoa đã đến cửa lại mặt.(1)
(1)Lại mặt: Sau đám cưới vài ngày, tân lang và tân nương tử sẽ xách lễ vật được bên nhà chồng chuẩn bị về thăm và biếu cho cha mẹ vợ. Lễ này được gọi là lễ lại mặt.
Lê Mạt nhìn Cầm Hoa vấn kiểu tóc phụ nhân, mỉm cười kéo nàng ấy vào ngồi: “Cầm Hoa, trở về lúc nào vậy? Sao không dẫn Lâm Mãn tới?”
Cầm Hoa cười nói: “Ta và Lâm Mãn vừa về được một lúc, tẩu tử, ta có việc muốn đến nói với tẩu cho nên mới không dẫn theo Lâm Mãn đến.”
Lê Mạt hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Cầm Hoa trả lời: “Là như vầy, hôm qua ta thành thân, lúc đang đợi ở tân phòng thì nữ nhi của tam cô nhà Lâm Mãn bước vào phòng xem ta. Trước đó nàng ấy đã từng gặp qua ta, nhìn đến dáng vẻ hôm qua của ta, bấy giờ lập tức hăng hái hỏi ta sao lại không giống như bình thường, còn trở nên xinh đẹp như vậy. Ta nhìn dáng vẻ nàng ấy dường như cảm thấy rất hứng thú, lập tức kể lại chuyện tẩu trang điểm cho ta, lúc đó nàng ấy lập tức thỉnh cầu, bảo ta hỏi tẩu một chút có thể cũng trang điểm cho nàng ấy hay không?”
Cầm Hoa nói xong thì thở d.ốc một hơi, lại cẩn thận nhắc đến chuyện này: “Sau này tam cô của Lâm Mãn cũng tự mình tới tìm ta nhắc đến chuyện này. Thì ra là cô nương này muốn đi xem mắt người ta, tính để cho đôi bên tự mình ở xa xa liếc mắt nhìn nhau trước một chút, sau đó mới nói có được hay không. Gia cảnh nhà trai không tệ, tam cô của Lâm Mãn vừa ý, rất muốn thúc đẩy cửa hôn sự này. Cho nên khi bà ấy biết tẩu trang điểm lợi hại thì lập tức muốn tẩu trang điểm cho cô nương kia một chút, tính trước như vậy thì nhìn trúng ý cũng lớn hơn một chút.”
Lê Mạt đã hiểu, hỏi đến dáng vẻ của cô nương này: “Bản thân cô nương này lớn lên ra sao? Có… khuyết điểm gì hay không?”
Cầm Hoa lắc đầu: “Thật sự không có khuyết điểm, ngũ quan cũng bình thường, chỉ là mặt của cô nương này hơi mập mạp mũm mĩm, nhìn sơ qua dường như có vẻ mập mạp. Thật ra vóc dáng của cô nương này vẫn rất thon thả.”
À, thì ra là mặt bánh bao, nói không chừng lại còn là bé mập.
Lê Mạt: “Có phải muốn làm cho mặt thoạt nhìn gầy hơn một chút hay không?”
Cầm Hoa nhanh chóng gật đầu: “Chính là ý này, tam cô của Lâm Mãn còn hỏi có thể trang điểm cho mặt của cô nương kia gầy đi một chút hay không, tránh cho người ta tưởng rằng cô nương này béo.”