Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 62: Chương 62



Mắt thấy thái độ của Tống Đại Sơn đột nhiên biến thành lạnh băng, thậm chí hiện giờ ngay cả mặt mũi cũng không cho Tống mẫu, Vương Thúy Hoa thầm nghĩ không tốt, lập tức cười tiến lên hoà giải, “Đại Sơn à, chúng ta cũng là nghe nói muội muội về, trong lòng nhớ thương muội muội, cho nên đến thăm nó, hiện giờ thật vất vả nhìn thấy người, để cho chúng ta và muội muội thăm hỏi thêm chút đi, cũng để bọn nhỏ trông thấy cô cô của tụi nó.”

Mai Tử chán ghét nhíu mày, “Ta không phải muội muội gì của mấy người, cũng không phải cô cô gì đó của mấy đứa nhỏ, cháu trai ta chỉ có một đứa là Tiểu Bảo, các ngươi từ nơi nào thì về nơi đó đi.”

 

Vương Thúy Hoa bị Mai Tử nói lại không khách khí, trên mặt không còn ánh sáng, nhíu mày lại nói: “Mai Tử à, lời này cũng không phải là nói như vậy, đánh gãy xương cốt còn dính gân đó, người một nhà chính là người một nhà, sao có thể không nhận cha mẹ huynh tẩu chứ, sau này cũng không thể nói mấy lời giận dỗi như vậy.”

Đối với chuyện Vương Thúy Hoa tự quyết định Mai Tử chán ghét đến cực điểm, lười nhìn bọn họ nhiều thêm một cái, không hề để ý tới.

 

Không ai phản ứng, Vương Thúy Hoa cũng không để bụng, cười sáp vào trước cái bàn, “Hôm nay là một ngày vui vẻ, đây có rượu ngon đồ ăn ngon, người một nhà nên cùng nhau hân hoan vui vẻ mới đúng.”

Vương Thúy Hoa nói xong liền vẫy tay với hai đứa nhỏ đằng sau, “Nhanh tới đây, hôm nay cô cô mấy đứa đã trở lại, mau tới gặp cô cô.” Nói xong liền muốn đẩy Lê Mạn và Tống Đại Sơn ngồi ở bên cạnh ra, “Nhị thúc nhị thẩm của cháu nó, hai người cũng nhường chút chỗ, để hai đứa nhỏ có thể ăn chút.”

Lê Mạn bất động, không chút khách khí mà nói: “Chúng ta không định mời mấy người ăn cơm, mấy người đi về nhà mà ăn đi.”

Vương Thúy Hoa không nghĩ tới Lê Mạn trực tiếp nói ra câu không cho bọn họ ăn cơm, đơ một hồi lâu, mới cười nói: “Nhị thẩm của cháu nó đây là sợ nhiều người ăn không no sao? Không có việc gì, chúng ta chỉ là muốn ngồi một lát với muội muội, ăn cái gì không quan trọng.” Nói xong lại lại lần nữa nói: “Nhị thúc nhị thẩm của cháu nó, hai người dịch ra tí, để chúng ta ngồi chút.” Nói rồi muốn duỗi tay đẩy Lê Mạn và Tống Đại Sơn.

Đôi mắt Lê Mạn nhìn chằm chằm vào cái tay muốn đẩy mình ra của Vương Thúy Hoa, lười vô nghĩa cùng loại người không biết xấu hổ này, nói thẳng: “Vương Thúy Hoa, hôm nay nếu ngươi dám đụng tới ta, tay của ngươi cũng đừng muốn tốt nữa!”

Vương Thúy Hoa bị giọng điệu âm ngoan của Lê Mạn dọa nhảy dựng, cái tay chuẩn bị đẩy người dừng một chút, một lát sau cảm thấy bị dọa sợ thật sự mất mặt, vì mặt mũi, trong miệng kêu lên: “Ta là đại tẩu của ngươi mà ngươi hô thẳng tên của ta, có giáo dưỡng hay không hả!” Nói xong liền đẩy cánh tay của Lê Mạn ra một cái.

Lê Mạn trừng mắt, cầm chiếc đũa lên rồi hung hăng đánh lên tay Vương Thúy Hoa, chỉ nghe tiếng da thịt và chiếc đũa chạm nhau “Bộp bộp” vang lên, tiếp theo chính là Vương Thúy Hoa tru lên giống như g.i.ế.c heo.

“Lê Mạn, ngươi cái đồ tiểu tiện nhân, ngươi dám đánh ta! Hôm nay lão nương muốn ngươi nhìn cho rõ!” Vương Thúy Hoa không thèm giả vờ giả vịt, qua cơn đau, tức đến đỏ mặt lên, bản sắc hiện ra hết, xông lên muốn đánh Lê Mạn.

Lê Mạn vẫn luôn chuẩn bị tốt phản công, chỉ là không đợi Vương Thúy Hoa nhào lên, từ sau lưng có một đôi bàn tay to vươn ra, mạnh mẽ kiềm chế lại cánh tay Vương Thúy Hoa định đánh người, sau đó đẩy một cái, Vương Thúy Hoa bị đẩy đến lảo đảo, ngã ra trên mặt đất bò không dậy nổi.

Tống mẫu và Lâm Chiêu Đệ thấy thế thì nhanh chóng tiến lên muốn kéo Vương Thúy Hoa đang kêu rên dậy, trái lại Vương Thúy Hoa không đứng dậy mà đẩy tay bọn họ ra, lập tức lăn qua lăn lại trên đất, “Đánh người rồi, đệ đệ đánh tẩu tử rồi, đây còn có thiên lý hay không.”

Tống Đại Sơn thấy Vương Thúy Hoa lại sử dụng chiêu cũ, không để ý đến, ôm Lê Mạn ra phía sau mình, nhìn về phía Tống mẫu ở một bên đang lúng ta lúng túng im lặng muốn nói lại thôi, “Nương, nương mau đưa đại tẩu về đi, không cần gây sự ở nhà con.”

Tống mẫu nhíu mày, “Đại Sơn a, con làm sao vậy? Con đây là không chào đón nương tới chỗ con ăn cơm sao?”

Tống Đại Sơn nâng đôi mắt lên, nhìn nương hắn nhu nhược đáng thương, không còn có sự không đành lòng trong quá khứ, nương hắn luôn như vậy, yếu đuối và bất lực nhìn hắn, sau đó làm như không có việc gì theo lý thường hẳn là sẽ nói ra từng câu làm hắn thương tâm, mỗi lần như vậy đều tàn nhẫn cào nát một tầng da trong lòng hắn, m.á.u trong tim hắn đã sớm chảy hết, hiện tại, hắn có thê tử và hài tử cần phải bảo vệ, cuối cùng không còn sinh ra sự không đành lòng với nương nữa.

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.