Tống Đại Sơn vỗ vô lưng Lê Mạn, “Được, nhưng ta trước cần thông báo nhờ Trương lão thúc làm tủ bán thức ăn cho chúng ta, sau đó ta sẽ đi mua những đồ ăn kia.”
Tủ là vấn đề nhỏ, loại có thể chia thành nhiều tầng là được, nhưng cũng có chút không tiện, thời đại hiện tại này không có kính, không có cách nào để ngăn cách bằng kính như tủ thực phẩm hiện tại, để khách có thể nhìn thấy đồ vật bên trong, nhưng lại không thể đưa tay lấy đồ. Giá đồ bây giờ đều lộ ra, khách tiện tay liền có lấy , khó tránh có người lấy trộm, việc này cần một người chuyên trông coi bán đồ, nhưng trong tiệm đâu có ai có thời gian chuyên trông coi tủ đồ ăn, cũng không thể thuê một người chỉ để trông coi tủ?
Nghĩ đến đó, Lê Mạn có chút đau đầu, vốn dĩ không dễ mới nghĩ được cách kiếm thêm thu nhập nhưng lại gặp phải trở ngại.
Nghe được buồn phiền của Lê Mạn, Tống Đại Sơn nghĩ nghĩ nói: “Hay để tủ bày đồ ăn ở phía trước để ta trông coi?”
Lê Mạn lắc lắc đầu, “Không được, phía trước là bán son bột nước, thêm đồ ăn không phù hợp, hơn nữa người ở trong phòng nghỉ mới muốn ăn, không đặt trong phòng nghỉ, ai có thể nhìn thấy đồ ăn?”
Cũng đúng, vào phòng nghỉ rồi ai còn muốn chạy ra ngoài đi dạo.
Mọi người trong nhà đều có việc riêng của mình, quả thực không có ai có thể cả ngày trông coi tủ đồ ăn.
Lê Mạn thở dài, “Bỏ đi, để ta nghĩ thêm. Chàng bảo Trương lão thúc làm tủ trước, rồi từ từ nghĩ cách tiếp.”
Ngày hôm sau, trong lòng Lê Mạn vẫn luôn nhớ đến chuyện này, nhưng vẫn như cũ chưa nghĩ ra được cách giải quyết nào tốt.
Thấy Lê Mạn phiền não, Mai Tử liền hỏi: “Tẩu tử, tẩu đang nghĩ gì vậy? Nói đi, chúng ta cùng tẩu suy nghĩ.
Lê Mạn nhìn Mai Tử, cảm thấy cũng có lý, nhiều người thì năng lực cũng lớn, nói không chừng người khác thật có cách, vì vậy nói với Mai Tử về phiền não của mình.
Mai Tử nghe xong, cũng cùng suy nghĩ, kết quả phát hiện cũng nghĩ không ra.
Lúc này, Tần tẩu tử cũng nghe thấy ở bên cạnh nói, “Muội tử, ta có một cách, không biết có được hay không.”
Lê Mạn vội vàng nói: “Tẩu tử, tẩu mau nói đi, không được thì lại nghĩ cách khác.”
Tần tẩu tử nói: “Không phải muội muốn che tủ bằng thứ gì đó, để người khác có thể thấy đồ ăn bên trong tủ, nhưng người khác cũng không thể lấy đi, chỉ có thể tìm chúng ta lấy đồ. Nếu đã như vậy chúng ta có thể dùng lưới, cũng giống như những tấm lưới ngăn xúc vật xâm nhập vào ruộng của bọn ta, đem tấm lưới bao quanh tủ, không làm lỡ việc nhìn đồ ăn bên trong, tay người cũng không thể với tới để lấy đồ ăn.
Khi Tần tẩu tử nói câu này, Lê Mạn lập tức hiểu ra, nghĩ đến những tấm lưới bao quanh ruộng và vườn rau, quả thực rất thích hợp.
Sao nàng lại không nghĩ ra chứ.
Lê Mạn vui vẻ cảm ơn Tần tẩu tử: “Cảm ơn Tần tẩu tử, cách của tẩu quá hay rồi.”
Tần tẩu tử ngại ngùng xua tay: “Không có gì, có thể giúp được muội thì tốt.”
Lê Mạn xoay người đi tìm Tống Đại Sơn, nói với hắn: “Nghĩ ra cách giải quyết rồi, chính là Tần tẩu tử nhắc nhở, dùng lưới vây quanh vườn rau để bao quanh tủ, như vậy có thể nhìn thấy đồ ăn bên trong lại không lấy được, lúc chàng dặn dò Trường Bang, nhớ nói với hắn, bảo Trương lão thúc để trống một bên, bên còn lại đóng ván gỗ, trên mặt có thể khóa lại, như vậy khách chỉ có thể bảo chúng ta đến lấy, chúng ta mở khóa lấy đồ, vậy không cần bố trí một người chuyên để trông coi tủ.”
Tống Đại Sơn cũng cười, “Cách này thật sự rất hay, ta hiểu rồi, ta đi tìm Trường Bang gửi lời, Trương lão thúc sẽ hiểu.”
Lê Mạn vẫn sợ có sai xót ở giữa, vạn nhất miêu tả qua lời nói không rõ ràng, dứt khoát đi tìm một tờ giấy, dùng bút vẽ đơn giản một bức phác thảo, sau đó đánh dấu kích thước trên đó, tin tưởng với kinh nghiệm của Trương lão thúc, chỉ cần cũng nhìn qua cũng có thể hiểu.
Tống Đại Sơn cầm theo phác thảo mà Lê Mạn vẽ đi tìm Trường Bang, dặn dò vấn đề này cho hắn.
Triệu Trường Bang cũng đang định đi tìm Tống Đại Sơn, hắn hôm qua trở về đặc biệt đi một chuyến đến gian phòng của bọn hắn ở trong thôn, mang theo Tướng Tiểu Quân, ban đầu định tới cửa hàng của Tống Đại Sơn để gửi Tướng Tiểu Quân, bây giờ Tống Đại Sơn đến rồi, hắn trực tiếp đưa cho Tống Đại Sơn.
Lúc này Tướng Tiểu Quân đã không còn là chú cún nhỏ như ngày xưa, đã lớn không ít, mặc dù còn nhỏ, nhưng đã có thể chạy nhảy ăn cơm, chính là lúc đáng yêu vô song.
Tống Đại Sơn xoa xoa Tướng Tiểu Quân trong lòng, sau đó cảm ơn Triệu Trường Bang, liền mang Tướng Tiểu Quân trở về trong tiệm.