Nam tử đứng sau quầy nghe vậy thì trợn to mắt, quay lại nhìn Lê Mạn hai cái rồi mới không chắc chắn hỏi: “Ngươi muốn làm ăn?”
Lê Mạn gật đầu: “Đúng vậy, muốn làm ăn nhỏ. Nhìn thấy cửa hàng bên cạnh nhà ngươi bỏ không nên muối hỏi thử.”
Nam tử nghe vậy mắt lại trợn to hơn chút, trong mắt chứa đựng sự tìm tòi nghiên cứu, dường như không tin lời Lê Mạn lắm.
Lê Mạn thấy hắn ta không trả lời thì hỏi lại lần nữa: “Ông chủ, không biết ngươi có tin tức của chủ cửa hàng bên cạnh không? Nếu như không có thì ta cũng không quấy rầy nữa.”
Ông chủ thấy Lê Mạn thực sự muốn tìm chủ của căn nhà bên cạnh thì đè sự ngạc nhiên trong lòng xuống, mở miệng nói: “Vị phu nhân này, cửa hàng bên cạnh ngươi cũng thấy rồi đấy, chỗ này thực sự không tấp nập, lại cond ở cạnh cửa hàng của ta, ngươi nghĩ kỹ lại đi.”
Lê Mạn cười, nói cảm ơn: “Đa tạ ý tốt nhắc nhở của ông chủ, ta chỉ muốn hỏi một chút còn mua hay không thì vẫn chưa quyết định.”
Ông chủ thấy Lê Mạn nói vậy thì gật đầu nói tiếp: “Cửa hàng bên cạnh này người ta không cho thuê, chỉ bán. Mà còn là bán cả chứ không bán riêng mặt tiền.”
Lê Mạn khó hiểu: “Bán cả là sao?”
Ông chủ giải thích: “Phía sau cửa hàng còn có một cái sân và một căn nhà cho người ở. Vừa hay phí trước dùng để buôn bán, phía sau dùng để ở. Chủ nhân căn nhà nói rằng, muốn bán hết chứ không muốn bán riêng cửa hàng. Nhưng như vậy thì giá của căn nhà này sẽ không rẻ. Vị trí nơi này vốn đã không tốt, chủ nhân lại không giàu có gì, nhiều người vốn muốn làm ăn, nhưng nghe phải mua cả căn nhà phía sau thì liền rút lui, cho nên ngươi phải suy nghĩ thật kỹ càng.”
Ông chủ đã buôn bán ở đây nhiều năm nên biết rõ tình hình của nhà bên cạnh. Căn nhà bên cạnh vốn là mở ra để buôn bán vải vóc, nhưng vị trí này thực sự không tốt, làm ăn chỉ tạm đủ sống qua ngày, hai vợ chồng cố gắng nhiều năm, bây giờ tuổi tác đã cao, con trai mua một cửa hàng mới ở nơi khác để làm ăn, họ liền đóng cửa cửa hàng này đến chỗ con trai trông cháu cho nên muốn bán đứt căn nhà ở đây.
Nhưng đáng tiếc, vị trí của cửa hàng này không tốt, hơn nữa còn phải mua cả căn nhà phía sau, người hỏi mua vốn đã ít bây giờ thậm chí còn chẳng có ai đến hỏi.
Không ngờ hôm nay lại có một người đến hỏi, hơn nữa còn là một người phụ nữ đã có chồng. Người phụ nữ đã có chồng này sao có thể ở chỗ này làm ăn buôn bán đây? Hỏi mà cũng như không hỏi.
Trong lòng ông chủ đã nhận định là Lê Mạn không thể mua cửa hàng, nhưng ông ấy lại không biết rằng lúc này suy nghĩ của Lê Mạn đã có chút thay đổi.
Lê Mạn vốn định chuyển nhà lên trấn, nếu không ngày nào cũng chạy hai lượt từ thôn lên trấn, ai cũng không chịu nổi. Hơn nữa ở trong thôn cũng không thuận tiện, ngoài việc bản thân không thích bầu không khí bàn tán chỉ trỏ chuyện của người khác trong thôn ra thì điều quan trọng hơn là cả nhà nương của Tống Đại Sơn đều ở trong thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lần nào nhìn thấy họ nàng cũng không thoải mái, cho nên so với việc ở trong thôn thì nàng vẫn thích ở trên trấn hơn.
Ban đầu nàng còn lo lắng không tìm được nhà phù hợp trên trấn, còn nghĩ là mua cửa hàng, còn nhà ở thì từ từ tìm, không ngờ phía sau cửa hàng này lại là nhà ở, hơn nữa còn phải mua cả, chuyện này đối với nàng quả là chuyện vui ngoài ý muốn.
Lê Mạn đè xuống vui mừng đang nhấp nhô trong lòng, nói với ông chủ: “Ông chủ, nếu giá của căn nhà này hợp lý ta có thể cân nhắc đến việc mua cả. Ngươi có biết giá cả cụ thể không?”
Ông chủ nghĩ rồi lắc đầu: “Giá cả hiện tại ta không rõ, ngươi vẫn nên đi hỏi chủ nhân căn nhà đi. Như vậy đi, ta biết nhà hắn bây giờ đang sống ở đâu, ngươi đến đó hỏi thử xem.”
Lê Mạn cười nói cảm ơn ông chủ: “Thực sự cảm ơn ông chủ.”
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Lê Mạn nhìn thời gian mới giật mình nhận ra là đã quá giờ Tống Đại Sơn đến đón mình hàng ngày, trong lòng nàng có hơi lo lắng, sợ hắn không thấy mình lại lo lắng nên nàng lập tức vội vàng chạy đến cửa hàng của lão bản nương.
“Nương tử!”
Tiếng gọi khiến cho bước chân vội vàng của nàng dừng lại, nàng vừa ngẩng đầu đã thấy xe lừa của Tống Đại Sơn từ xa xa vội vàng chạy đến.
Tống Đại Sơn vội vàng đánh xe đến. Đến trước mặt Lê Mạn, hắn lập tức nhảy từ trên xe xuống, ôm lấy vai nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Lê Mạn biết mình đã khiến Tống Đại Sơn lo lắng thì lập tức lao vào lòng hắn, nói xin lỗi: “Xin lỗi Đại Sơn, ta quên mất thời gian, khiến chàng lo lắng rồi, có phải chàng tìm ta rất lâu rồi không?”
Tống Địa Sơn không nói là mình tìm đến sắp phát điên rồi mà chỉ ôm chặt cánh tay Lê Mạn: “Nàng không sao là tốt, không sao là tốt. Đi, chúng ta về nhà thôi.”