Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 157: Chương 157



Vốn tưởng rằng lần này có thể hoàn toàn thoát khỏi người này rồi, không ngờ tới bị đánh úp từ phía sau, cánh tay bị kéo lấy, giây tiếp theo liền liều lĩnh ôm phía sau thân nàng.

Cánh tay Lê Mạn bị kéo đến phát đau, vội vàng lui về phía sau hai bước, cánh tay bị nắm không làm thế nào buông ra được, tức giận đến mức tát một cái tát, nặng nề mà đánh vào mặt Trương Tắc Sĩ, khiến hắn ta lập tức buông tay.

Mặt Trương Tắc Sĩ nhanh chóng hiện lên dấu tay năm ngón, hắn ta bụm mặt, mặt đầy phẫn nộ nhìn Lê Mạn, vội vàng thở gấp, dường như đang kìm nén lửa giận ngập trời.

Lê Mạn oán hận cắn răng: "Ngươi muốn làm gì! Chẳng lẽ còn muốn cưỡng bức phụ nữ có chồng giữa thanh thiên bạch nhật hay sao!"

Lúc này, đã có người qua đường nghe thấy động tĩnh bên đây mà tò mò nhìn qua, còn có người nhận ra nam nhân là ông chủ tiệm vải, bắt đầu chỉ vào hai người thì thầm nói nhỏ gì đó.

 

Mắt thấy người càng đến càng nhiều, phẫn nộ nóng nảy trong lòng Trương Tắc Sĩ dần dần bình ổn, hắn ta thấy còn tiếp tục dây dưa sẽ chỉ mất mặt trước mắt bao người, đến lúc đó mất nhiều hơn được, vì thế căm phẫn mà bỏ mặc: "Hừ, chẳng qua là một tiện phụ bị bán mà thôi, tự cho mình là thiên tiên sao? Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, mặt hàng như ngươi cũng chỉ xứng với tên què chân ở nông thôn."

Nói xong những lời này, xoay người rồi đi.

Lê Mạn hít mấy hơi thật sâu, lúc này mới áp chế sự tức giận trong lòng, cũng xoay người rời đi nơi thị phi này.

Thẳng đến khi rời đi nơi vừa nãy, Lê Mạn mới nắn nhẹ cổ tay đang phát đau.

 

Trong lòng dần dần bình ổn, Lê Mạn an ủi bản thân, quên đi, coi như vừa gặp phải người điên.

Mắt thấy đã tới tửu lâu của Vân nương, Lê Mạn sửa sang lại bản thân một chút, nở nụ cười, vào tửu lâu.

Tiểu nhị nói cho nàng, lão bản nương ở sân sau nhận củi lửa, Lê Mạn nói thân phận cho tiểu nhị biết, tiểu nhị nghe xong, đưa Lê Mạn đến phòng củi ở hậu viện.

Bên trong, Tống Đại Sơn đang gỡ củi từ trên xa xuống, bên cạnh có tiểu nhị đang hỗ trợ, Vân Nương ở một bên ghi sổ.

Thấy Lê Mạn đến, Vân Nương cười rồi nắm tay: "Lê muội tử muội đến rồi à? Mau tới."

Lê Mạn cười tiến đến trước mặt Vân Nương: "Hôm nay Đại Sơn nhà muội lần đầu tiên đến, muội lo lắng, lại đây nhìn xem có gì không ổn hay không."

Vân Nương cười nhạo nhìn phòng củi: "Mấy người nha, còn ân ái như vậy, việc nhỏ thế này cũng không yên tâm."

Lê Mạn cắn môi dưới cười cười: "Vân tỷ, tỷ cũng đừng trêu ghẹo muội."

Vân Nương phất tay: "Thôi được rồi, đùa thôi, củi lửa tướng công nhà muội đưa tới dùng tốt lắm, mỗi gánh đều đầy đủ, nhiều hơn nhiều so với trước đây ta mua của người thôn khác."

Lê Mạn cười nói: "Đây là điều nên làm."

Lúc này, Tống Đại Sơn đi ra từ phòng củi, thấy Lê Mạn, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi tới: "Sao nàng lại tới đây? Trời nóng như thế này lại đây phơi nắng thì có gì tốt?" Nói xong sờ sờ hai má ửng đỏ của nàng giống như ở nhà.

Lê Mạn đánh cánh tay hắn một cái, ý bảo hắn nơi này còn có người.

Tống Đại Sơn lúc này mới nhớ tới chung quanh có người, tức khắc quẫn bách gãi đầu, cúi đầu trở về tiếp tục gỡ củi.

Vân nương bị chọc cười một tiếng hì hì.

Lê Mạn cũng cười lên.

Chỉ chốc lát, Tống Đại Sơn cùng tiểu nhị đem toàn bộ củi lửa gỡ xong, Vân nương đưa tiền cho Tống Đại Sơn, ước định xong từ nay trở đi lại đến đưa củi, sau đó để Lê Mạn cùng Tống Đại Sơn ngồi nghỉ ngơi ở đại đường một lát.

Lê Mạn biết Vân Nương có việc phải làm, không quấy rầy, liền từ chối ý tốt của Vân nương, kéo xe cùng Tống Đại Sơn rời khỏi tửu lâu đi về phía cửa hàng.

Lê Mạn để Tống Đại Sơn dừng xe ở một cái ngõ nhỏ không người, để hắn đi lên mặt sau thùng xe.

Chờ Tống Đại Sơn đi lên, Lê Mạn lấy ra ống trúc, mở nắp đưa cho Tống Đại Sơn: "Nào, uống nước đã, chảy nhiều mồ hôi như vậy, chắc là khát lắm."

Tống Đại Sơn nhếch môi cười, nhận lấy rồi ừng ực uống.

Lê Mạn nhân lúc hắn uống nước, lấy khăn ra tỉ mỉ tế lau mồ hôi trên mặt cho hắn.

Tống Đại Sơn đem nước trong ống trúc uống một hơi uống sạch mới dừng lại, đem nắp che nắp trở lại.

Lê Mạn đưa hai khối điểm tâm cho hắn ăn.

Tống Đại Sơn nhận ra đó là đồ ăn của Lê Mạn và Tiểu Bảo, lắc đầu từ chối; "Ta không ăn, nàng ăn đi."

Biết hắn không nỡ ăn, Lê Mạn nắm khối tiếp theo, đưa tới miệng hắn: "Ăn đi."

Tống Đại Sơn hơi do dự, nhưng vẫn há miệng ăn, nhấm nháp hương vị ngọt ngào mềm mại trong miệng, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.

Lê Mạn cũng cười, lại duỗi tay nắm khối tiếp theo đưa đến miệng hắn.

Tống Đại Sơn đang chuẩn bị cúi đầu ăn, lại phát hiện vết xanh tím đáng sợ ở cổ tay Lê Mạn, bật người bắt lấy tay Lê Mạn: "Đây là làm sao vậy?"


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.