Tống Đại Sơn cười toe toét: "Đương nhiên rồi, cháu chắc chắn sẽ đối xử với nàng thật tốt."
Vương thúc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tống Đại Sơn thì buồn cười, đúng là người trẻ tuổi, đối xử với vợ rất nồng nhiệt.
Sau khi Vương thúc lên xe, Tống Đại Sơn đánh xe đi về phía trấn trên.
Trên đường đi, Vương thúc nói với Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, cháu cũng biết bây giờ nhà Vương thúc phải dựa vào việc trồng và bán rau, thường xuyên phải đưa rau vào thị trấn, nhà thúc tự mua xe lừa cũng không có lợi gì, bình thường cũng không dùng đến, cũng không có thời gian để dùng xe lừa, cho nên sau này thúc định dựa vào xe lừa của cháu để đưa rau đến trấn trên, đến lúc đó phải làm phiền cháu rồi."
Tống Đại Sơn vừa đánh xe vừa nói: "Vương thúc đừng khách khí, thúc tìm cháu vận chuyển rau cũng như đang giúp đỡ cho việc làm ăn của cháu rồi, thúc yên tâm, sau này cháu sẽ dựa theo giá cũ chở rau cho thúc, sẽ không tùy tiện tăng giá."
Vương thúc nở nụ cười: "Vậy thúc cám ơn cháu."
Sau đó Vương thúc lại nói với Tống Đại Sơn: "Đại Sơn à, chỗ Vương thúc có mối làm ăn muốn giới thiệu cho cháu, cháu suy nghĩ xem có đồng ý không. Còn có một nông hộ nữa cũng giao rau cho tửu lâu như nhà thúc, bởi vì con trai nhà đó được làm việc ở nhà bếp nên mỗi lần đều thuê xe lừa giúp chở hàng, hình như tiền công mỗi lần chở cũng không ít đâu, nếu dựa theo giá xe của cháu bây giờ, ông ấy nhất định sẽ đồng ý tìm cháu giúp vận chuyển rau, đến lúc đó thúc có thể giúp cháu nói thêm vài câu."
Tống Đại Sơn nghe vậy thì rất vui mừng hỏi: "Vương thúc, vậy nhà người kia ở đâu? Có xa hay không?"
Vương thúc nói: "Nhà họ ở thôn Tiểu Hình, khoảng cách từ trấn trên đến thôn của họ cũng xấp xỉ bằng khoảng cách đến thôn của chúng ta, đi từ thôn nhà chúng ta đến thôn nhà họ đại khái mất nửa canh giờ, nếu cháu giúp ông ấy chở rau thì phải mất nửa canh giờ đến nhà ông ấy, sau đó lại đi đến trấn trên, cháu suy nghĩ xem như vậy có được không."
Tống Đại Sơn suy nghĩ trong đầu, tốn hơn nửa canh giờ với hắn mà nói cũng không tính là gì cả, sao hắn có thể không đồng ý được, hắn lập tức nói: "Thúc, thật sự rất cảm thúc, vậy chuyện này đành phiền thúc nói với nhà kia thử, hỏi xem ông ấy có đồng ý tìm cháu chở hàng không, cháu vẫn để giá 40 văn tiền một chuyến chở hàng cho ông ấy."
Vương thúc cười nói: "Với giá này của cháu, ông ấy mà nói không muốn tìm cháu chở hàng thì chính là đồ ngốc, cháu yên tâm đi, hôm nay Vương thúc gặp ông ấy sẽ nói giúp cháu, chuyện này cơ bản là có thể thành công."
Lên đến trấn trên, Tống Đại Sơn đánh xe lừa đến cửa tửu lâu, giúp Vương thúc chuyển rau ra.
Khi rau đã được chuyển xong thì Vương thúc dẫn theo một hán tử khoảng 50 tuổi đi đến, nói với Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, đây chính là người của nhà cùng giao rau cho tửu lâu với thúc mà thúc đã nói với cháu đó, cháu gọi là Hình thúc là được rồi, lão Hình, đây là Đại Sơn, hôm nay ta chính là ngồi xe lừa của hắn tới đây."
Tống Đại Sơn cười gật đầu với hán tử, gọi: "Hình thúc."
Hình thúc gật đầu, nói: "Vừa nãy ta mới nghe Vương thúc của cháu nói rồi, cháu đồng ý ra giá 40 văn tiền cho một chuyến chở rau phải không?"
Tống Đại Sơn gật đầu.
Hình thúc còn cười vui vẻ hơn lúc nãy, nói: "Vậy Đại Sơn à, sau này rau nhà ta sẽ giao cho cháu chở, bình thường mỗi tháng sẽ có 10 lần giao rau cho bên tửu lâu, vì cháu đã hẹn với bên Vương thúc rồi nên ta có thể cho cháu lùi lại một ngày, mỗi lần cháu chở rau cho Vương thúc xong thì hôm sau phải đến nhà ta chở hàng cho ta, cháu xem như vậy được không?"
Tống Đại Sơn gật đầu: "Hình thúc, vậy cứ quyết định như vậy đi, thúc nói cho ta biết vị trí cụ thể nhà thúc, sau này ta sẽ đến chở rau đúng thời hạn cho thúc."
Chuyện này cứ như vậy mà quyết định, Tống Đại Sơn chở Vương thúc trở về trong thôn.
Về đến nhà, Lê Mạn đang giặt vải trải giường và vỏ chăn, Tống Đại Sơn buộc xe lừa xong thì vội vàng đi tới kéo Lê Mạn: "Nàng đứng lên đi, thứ to như thế này nàng giặt không được đâu, cứ để ta."
Tống Đại Sơn kéo Lê Mạn dậy, giao toàn bộ số tiền hôm nay kiếm được cho Lê Mạn, sau đó hắn ngồi xuống giặt vải trải giường và vỏ chăn.
Lê Mạn cười, cúi đầu hôn thật mạnh lên mặt Tống Đại Sơn: "Tướng công thật tốt!"
Mắt Tống Đại Sơn liền ánh lên tia sáng.
Lê Mạn chạy nhanh về phòng cất tiền.
Buổi tối, khi trời còn chưa tối hẳn, Mai tử cùng Thiết Tử dẫn theo Tiểu Thọ đến.
"Ca, tẩu tử, vết thương của Thiết Tử đã khá hơn rồi, ta bảo chàng nghỉ ngơi thêm nhưng mà chàng lại không đồng ý cứ ngây người ở nhà như vậy, đòi đến đây để ngày mai gánh đồ đi bán hàng. Cho nên bọn ta liền đến đây, sáng mai cùng ca đi trấn trên mua chút điểm tâm, sau đó sẽ đem đi bán."
Lê Mạn nhìn về phía Thiết Tử, hỏi: "Vết thương thật sự không sao rồi chứ? Đệ cũng không thể cậy mạnh được."
Thiết Tử vỗ bả vai: "Tẩu tử, thật sự không có vấn đề gì cả, vốn là vết thương lớn nhưng ta đã nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy nên khỏi rồi, mọi người đừng lo lắng, ta sẽ không cậy mạnh đâu."
Tống Đại Sơn gật đầu nói: "Vậy sáng mai đệ đi cùng ta đến trấn trên."