Còn những người đã thành hôn càng quang minh chính đại ra ngoài dạo chơi, có khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi.
Ngày này được rất nhiều người yêu thích.
Không đúng, dạo chơi?
Đột nhiên Lê Mạn nắm được điểm mấu chốt, ngày đó mọi người đều ra ngoài tản bộ, nhất định phải có phiên chợ giống như hội chợ hồi trước.
Lê Mạn vội lục tìm ký ức của nguyên chủ, nàng phát hiện tiết Trâm Hoa hằng năm đều không có giờ giới nghiêm, cũng là ngày duy nhất trong năm không có giờ giới nghiêm.
Vào đêm này, đèn lồng được giăng khắp mọi nơi, chợ đêm rất sôi động, sau khi trời tối mọi người sẽ đi tham quan lễ hội đèn lồng và mua đồ, náo nhiệt không thua kém gì đêm giao thừa.
Trong đầu Lê Mạn đầy hình ảnh về tiết Trâm Hoa trong thành, trong thôn thế nào thì nàng không biết, thế nên vội hỏi Tiền Hương Liên: "Hương Liên tẩu tử, vào ngày tiết Trâm Hoa trong thôn chúng ta có sự kiện gì lớn không?"
Nói tới lễ hội này Tiền Hương Liên cũng cười thật tươi: "Có chứ, đương nhiên là có, trên trấn sẽ làm hội đèn lồng, đêm đó rất là náo nhiệt đấy, không đi dạo chơi sẽ rất là đáng tiếc. Ta ấy à, định đêm đó sẽ dẫn người trong nhà lên trấn chơi."
Không ngờ trong trấn cũng không có giờ giới nghiêm, còn tổ chức lễ hội đèn lồng y như trong thành. Chắc đêm đó náo nhiệt không thua gì trong thành, dù sao người dân trong thôn và trên trấn hiếm khi có sự kiện hoành tráng như vậy, nhất định nhà nào cũng sẽ đi xem, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người.
Có nhiều người nghĩa là có nhiều quầy hàng rong hơn, cũng đồng nghĩa với việc nàng có thêm một cơ hội kiếm tiền.
Số tiền kiếm được trong hội miếu lần trước nhiều bằng mấy tháng, tiếc là một năm chỉ có một lần hội miếu, không ngờ lần này lại bắt kịp tiết Trâm Hoa. Nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này để kiếm thật nhiều tiền.
Lê Mạn nghĩ tới đây tim nàng đập rộn lên, sau khi tiễn Tiền Hương Liên về, nàng lập tức ra vườn rau phía sau tìm Tống Đại Sơn đang làm vườn.
"Đại Sơn ca, có phải sắp đến tiết Trâm Hoa không?"
Tống Đại Sơn duỗi lưng gật đầu: "Ừm, cũng không lâu nữa. Nàng muốn đi rước đèn à? Hôm đó ta đánh xe lừa đưa nàng và tiểu Bảo đi."
Lê Mạn biết ngay chuyện đầu tiên người này nghĩ đến là đi rước đèn chứ không phải kiếm tiền, sao nàng lại nghĩ đến chuyện kiếm tiền trước vậy nhỉ? Chẳng lẽ trong mắt nàng chỉ có tiền thôi sao?
Lê Mạn mím môi nói: "Chúng ta nhất định phải xem lễ hội đèn lồng, có điều cũng có thể nhân cơ hội này kiếm chút tiền đấy!"
Giờ Tống Đại Sơn đã hiểu ý của Lê Mạn, nàng đang nghĩ sẽ bày gian hàng bán cao thơm giống trong Hội Miếu lần trước.
Tống Đại Sơn nhớ lại khung cảnh náo nhiệt vào ngày này hàng năm, không thể không thừa nhận bày quầy hàng bán vào ngày này chắc chắn sẽ hái ra tiền.
Tống Đại Sơn gật đầu: "Được thôi, vậy đêm đó chúng ta đến hội chợ đèn lồng bày gian hàng, còn tận mấy ngày nữa, chúng ta có thể từ từ chuẩn bị."
Lê Mạn nói: "Chắc lần này đông người hơn Hội Miếu lần trước, dù sao cũng chỉ diễn ra trong một đêm, không đi sẽ bỏ lỡ mất, chắc chắn mọi người sẽ đi rước đèn đêm đó, e là lúc đó chúng ta còn bận bịu hơn lần trước."
Tống Đại Sơn cũng cảm thấy vậy, bèn hỏi: "Vậy chúng ta cần đến nhà Mai Tử mời muội ấy giúp đỡ không?"
Lê Mạn gật đầu: "Phải đi rồi, không có hai người Mai Tử giúp đỡ, hai chúng ta không lo liệu nổi đâu."
Lê Mạn ngẫm lại thì thấy cao thơm trong nhà không còn lại bao nhiêu, xem ra lần này phải chuẩn bị trước thêm một ít, không biết Mai Tử và Thiết Tử có thời gian đến làm giúp hay không.
Tống Đại Sơn biết Lê Mạn lo lắng, liền nói: "Không sao đâu, chúng ta đến nhà Mai Tử hỏi thử, nếu bọn họ rảnh thì nhờ đến giúp, nếu không rảnh thì chúng ta nghĩ cách khác, dù sao cũng dư dả thời gian mà."
Lê Mạn gật đầu.
Hôm sau, đợi Tống Đại Sơn đánh xe trở về, Lê Mạn đem theo điểm tâm và thịt Tống Đại Sơn mang từ trên trấn về, bế Tiểu Bảo cả nhà cùng đến nhà Mai Tử.
Đến nhà Mai Tử, còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Tống Đại Sơn và Lê Mạn giật thót mình, vội vàng chạy vào trong thì thấy Mai Tử Tử đang bưng một bát thuốc từ phòng bếp đi ra.
Nhìn thấy Tống Đại Sơn và Lê Mạn đến, Mai Tử hơi kinh ngạc và vui mừng: "Ca, tẩu tử, sao hai người lại đến đây?"
Tống Đại Sơn nhìn chén thuốc trong tay muội tử, hỏi với vẻ lo lắng: "Có chuyện gì vậy? Tại sao lại uống thuốc?"
Mai Tử nghe vậy, sự ngạc nhiên vừa rồi nhanh chóng biến mất, biến thành nỗi chua xót sâu sắc, hai mắt đỏ hoe: "Là Thiết Tử, lần này đi săn lại bị thương."
Lê Mạn: "Không sao chứ? Bị thương nặng không? Mau dẫn bọn ta đi xem thử."
Mai Tử vội vàng đáp: "Bả vai bị dã thú cào thôi, đại phu nói phải tu dưỡng một tháng, trong khoảng thời gian này không được làm động vết thương, đợi lành lặn trở lại mới được đi săn."
Nói đến đi săn, sắc mặt Mai Tử lại ảm đạm, nỗi buồn sâu thẳm dấy lên trong mắt.
Lê Mạn và Tống Đại Sơn đi theo Mai Tử vào phòng, nhìn thấy Thiết Tử đang mặc áo mỏng dựa vào đầu giường chơi với tiểu Thụ.
Thiết Tử nhìn thấy Lê Mạn và Tống Đại Sơn vội vàng dừng động tác: "Ca, tẩu tử, hai người mới đến à?"