Trong nhà có một mẫu ruộng ở phía tây cuối thôn, hôm nay chính là đến đây cuốc đất.
Tống Đại Sơn để Lê Mạn và Tiểu Bảo ngồi trên bờ ruộng chơi, hắn tự mình cầm cuốc đi xới đất. Lê Mạn không phải trẻ con nên đương nhiên sẽ không ngồi bên xem, nàng dặn dò Tiểu Bảo không được chạy lung tung rồi cầm cái cuốc còn lại đi theo Tống Đại Sơn cuốc đất.
Nàng chưa từng cuốc đất, nên chỉ biết nhìn xem Tống Đại Sơn cuốc như thế nào rồi học theo dáng bộ của hắn, dần dần hiểu được phương pháp, rất nhanh đã có thể cuốc thuần thục, Tống Đại Sơn còn nói nàng cuốc đúng cách, Lê Mạn trong lòng vui vẻ một trận. Nhưng vui sướng không được bao lâu thì cảm thấy bàn tay đang nắm cuốc nóng rực, bị phồng đỏ cả rồi.
Lê Mạn nhếch mép cười, thầm nói làn da của thân thể này giống y hệt kiếp trước của nàng, rất non mềm, chỉ một lát đã đỏ vậy, một lúc sau chắc sẽ phồng rộp lên.
Lê Mạn hít sâu một hơi, nắm chặt lòng bàn tay, mặt không biến sắc tiếp tục xới đất, không muốn để Tống Đại Sơn nhìn ra sự khác lạ, nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều, may mà Tống Đại Sơn cũng nghĩ nàng không cuốc được bao nhiêu, nên cứ mặc kệ nàng.
Tống Đại Sơn cuốc đất một hồi mới quay đầu lại nhìn, thấy Lê Mạn bị hắn bỏ lại đằng sau khá xa, nàng đang chậm rãi cuốc đất, trong mắt Tống Đại Sơn hiện lên ý cười, nhưng lập tức phát hiện ra cái gì không đúng, tư thế cuốc đất của nàng là lạ.
Tống Đại Sơn tiến đến, đoạt chiếc cuốc của Lê Mạn, mở bàn tay của nàng ra xem, chỉ thấy một mảng đỏ bừng, mờ mờ thấy nổi phồng nước.
Lê Mạn có chút rối rắm, bị phát hiện rồi.
Tống Đại Sơn một tay nắm cuốc một tay kéo Lê Mạn, đẩy nàng đến bên bờ ruộng: “Đừng cuốc nữa, ngồi đây đi.”
Tiểu Bảo ngồi gần đó đang nghịch cỏ đuôi chó cũng nhìn thấy tay của Lê Mạn, nhất thời chạy đến, lo lắng hỏi nàng: “Dì Mạn, bị làm sao vậy?”
Lê Mạn cười với nó: “Dì Mạn không sao, Tiểu Bảo đừng lo lắng.”
Tiểu Bảo mắt ngân ngấn lệ nhìn nàng.
Trong lòng Lê Mạn lập tức mềm lại, đưa tay ra trước mặt Tiểu Bảo: “Vậy Tiểu Bảo thổi cho dì, thổi thổi thì dì Mạn lập tức sẽ hết đau.”
Tiểu Bảo lập tức cúi đầu, bĩu môi ra sức thổi, quai hàm phồng lên xẹp xuống.
Tống Đại Sơn đứng bên nhìn, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười, để bọn họ ở đây tiếp tục chơi đùa, khập khiễng trở lại ruộng tiếp tục cuốc đất.
Một mạch làm đến trưa, Tống Đại Sơn đã cuốc gần xong, còn lại không nhiều.
Thấy đã đến giờ về nhà nấu cơm, Tống Đại Sơn dự định buổi chiều sẽ đến xới nốt chỗ đất còn lại, hắn vác cuốc lên, gọi Lê Mạn và Tiểu Bảo trở về.
“Đại Sơn ca, cuốc đất xong sẽ trồng lạc sao?” Lê Mạn hỏi.
“Ừ, hôm nay cuốc xong đất, ngày mai ta sẽ lên trấn mua lạc giống, sau đó có thể trồng rồi.”
Lên thị trấn? Lê Mạn tâm tư hơi động, không biết có thể đi cùng không, xem những cửa hàng son phấn trên trấn có những loại mỹ phẩm gì, chất lượng ra sao, đời trước nàng đã có thói quen ấy, mỗi hãng mỹ phẩm nàng đều có một bộ đồ trang điểm, việc đầu tiên khi đến nơi nào đó là mua mỹ phẩm và chăm sóc da.
Vì thế hiện tại bệnh cũ của nàng lại tái phát rồi.
Lê Mạn có chút ngượng ngùng khi mở lời, còn do dự không biết có nên mở miệng xin đi theo hay không, thế nhưng trong lòng cực kỳ ngứa ngáy, cuối cùng thói cũ áp đảo mặt mũi, nhẹ giọng hỏi: “Đại Sơn ca, có thể cho ta đi theo lên trấn được không?”
Tống Đại Sơn liếc nhìn Lê Mạn, cũng không hỏi gì, gật gật đầu.
Lê Mạn không ngờ Tống Đại Sơn dễ nói chuyện như thế, nàng vừa nói hắn đã đồng ý, nghĩ lại thì từ khi nàng đến, hình như bất luận yêu cầu nào của nàng, hắn cũng chưa từng từ chối.
Trong lòng nàng đột nhiên có chút vui vẻ.