Chuyện của Hoắc Phàm cứ thế lặng lẽ trôi qua, không ai truy cứu, nhưng Trần Giác Phi vẫn phải chịu trách nhiệm.
Cậu nhận cảnh cáo nghiêm trọng, bản thông báo xử phạt với chữ đen trên nền trắng được dán ngay trên bảng thông tin của trường.
Tiết Lý Khoa và Tưởng Anh Ngữ đi ngang qua liền lén lấy điện thoại ra chụp lại làm kỷ niệm, kết quả lần thứ hai chụp thì bị trưởng nhóm khối 10 bắt gặp ngay tại trận.
Tuần sau, Tiết Lý Khoa và Tưởng Anh Ngữ cũng được hưởng “vinh dự” tương tự.
Vu Chân Ý tỏ ý rằng anh em tốt thì phải cùng nhau đứng chung một chiến tuyến, cảm động quá đi mất.
Sau khi lễ bế mạc kết thúc, đại hội thể thao cuối cùng của học sinh khối 11 tại trường THPT trực thuộc đại học sư phạm cũng chính thức khép lại. Tất cả mọi người đều dồn trọng tâm vào việc học tập.
Lúc ấy, Giang Y đang hỏi giáo viên tiếng Anh về bài tập sau giờ học, Sầm Kha đi đến cửa lớp, gõ nhẹ: “Cô Lưu, tối nay có họp.”
Lúc này giáo viên tiếng Anh mới sực nhớ ra, cô ấy nhìn vào sổ ghi chú, lại nhìn sang Giang Y, rồi quét mắt xuống phía dưới lớp học: “Giang Y, câu này Vu Chân Ý làm được, em qua hỏi em ấy đi.”
Sau đó, cô quay sang nói với Vu Chân Ý: “Vu Chân Ý, hướng dẫn Giang Y câu ba phần dịch tối nay nhé.”
Ngòi bút trong tay Vu Chân Ý khựng lại.
Cô khẽ “ồ” một tiếng, cầm quyển bài tập tiếng Anh, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Giang Y. Nhưng chờ đến khi giáo viên rời đi, Giang Y chẳng có vẻ gì là muốn hỏi bài cả, ngược lại còn cùng hai người bạn của mình tiếp tục thảo luận về chiếc vòng tay mà cô ấy đang đeo, như thể nhất quyết phải nghiên cứu xem nó thuộc thương hiệu nào.
Vu Chân Ý định đứng dậy đi luôn, vô tình liếc mắt qua thấy Giang Y khẽ lắc cổ tay, thản nhiên khiêu khích: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Vu Chân Ý đột nhiên mất hứng rời đi, cô ngồi xuống, mỉm cười: “Chiếc vòng này là mẫu giới hạn mùa xuân năm nay của SOAF, một thương hiệu của hoàng gia Ả Rập, chuyên thiết kế xa xỉ phẩm cho các công chúa. Toàn bộ khu vực châu Á chỉ có mỗi thành phố chúng ta là có cửa hàng chính hãng, mà người mua còn phải chứng minh có thu nhập tối thiểu 100.000 rúp mỗi tháng mới đủ điều kiện sở hữu.”
Hai nam sinh ngồi phía trước nghe vậy liền quay lại, sững sờ: “Chết thật, Giang Y cậu đỉnh vậy sao?”
Giang Y cũng ngớ ra, cứng ngắc nhếch khóe môi: “Hả…”
Nam sinh lấy điện thoại ra: “Để tôi tra giá xem sao.”
Một lúc sau, cậu ta lại hỏi: “Vu Chân Ý, sao tôi tìm không ra nhỉ? Tên đầy đủ là gì vậy?”
Vu Chân Ý: “SOAF, viết tắt của ‘Show Off A Fart’.”
Vài nam sinh lập tức cúi đầu nhìn màn hình, chỉ thấy bốn chữ to đùng hiện ra: “Khoe khoang cái rắm”.
Trịnh Tử Ngôn và Dương Văn Văn vừa định cười phá lên, nhưng cố nhịn lại.
“Vu Chân Ý!” Giang Y tức giận hét lên: “Sao cậu có thể như vậy chứ?”
Lần trước chẳng phải cô đã đưa áo che camera giúp Vu Chân Ý sao? Vu Chân Ý không cảm ơn thì thôi, còn cố ý chọc tức cô là sao?!
Vu Chân Ý thực sự quá kinh ngạc. Chẳng phải Giang Y là kiểu người lúc nào cũng giữ bộ mặt dịu dàng, ngọt ngào dù có chuyện gì xảy ra sao? Vậy tại sao khi đối diện với cô, thái độ lại thay đổi hoàn toàn?
Cô biết Giang Y không ưa mình, cũng biết vừa rồi bản thân hơi châm chọc quá mức. Cô rút một cây kẹo m.út từ túi ra, Giang Y còn tưởng cô định đưa cho mình.
“Đừng hòng lấy kẹo để lấy lòng tôi, tôi không ăn…”
Vu Chân Ý vốn dĩ định đưa cho cô ta, nhưng nghe xong câu này, tay bóc kẹo lập tức đổi hướng, thuận thế nhét cây kẹo vị mâm xôi vào miệng mình, tỏ vẻ ngơ ngác: “Hả? Cậu nói gì cơ?”
Giang Y tức đến nghiến răng: “Vu Chân Ý, cậu keo kiệt quá đấy!”
Vu Chân Ý sờ túi, phát hiện không còn cây kẹo nào. Cô vỗ nhẹ vai Giang Y: “Cảm ơn cậu hôm trước đã cho mượn áo khoác, nhưng thật sự tớ chỉ còn đúng một cây kẹo này thôi. Mai tớ mang cho cậu nhé, cậu thích vị gì?”
“Vị đào…” Giang Y phản xạ đáp lại, nói đến một nửa liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Tại sao cô lại bị Vu Chân Ý dẫn dắt thế này?!
“Được, vị đào nhé.” Vu Chân Ý gật đầu, rồi nhìn sang Trịnh Tử Ngôn và Dương Văn Văn: “Còn hai cậu thì sao?”
Hai người kia không nghĩ mình cũng có phần, vừa định trả lời thì Giang Y đột nhiên ho nhẹ đầy ẩn ý.
Dương Văn Văn: “Tôi bị sâu răng.”
Trịnh Tử Ngôn: “Tôi không có vị giác.”
Vu Chân Ý: “…”
Lười để ý nữa, cô nhìn đồng hồ, thấy còn năm phút nữa là vào tiết tự học buổi tối, liền nhanh chóng thu dọn sách vở. Nhìn bộ dạng Giang Y chẳng có ý gì là sẽ nhường đường cho mình, cô cũng không trông chờ.
Vu Chân Ý trực tiếp đặt tay lên vai Giang Y, dùng một chút lực tạo khoảng trống, sau đó bước qua phía sau cô ta để ra ngoài.
Gương mặt Giang Y bị ép xuống mặt bàn lạnh buốt, cô ta nghiến răng tức tối: “Vu Chân Ý!”
Vu Chân Ý dừng bước, ngoái đầu lại: “Hửm?”
Cô mỉm cười, ánh mắt sáng rực, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống hai bên vai, phủ lên vạt áo, ánh đèn trắng trên trần phản chiếu trên làn da trắng mịn, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên gò má cô. Đôi mắt to tròn ngập nước, trông vừa vô tội vừa ngây thơ.
Giang Y nghẹn lời, đầu óc trống rỗng: “Trên đường về cẩn thận đó.”
Cô ấy điên rồi sao?!
Tại sao lại chúc tình địch đi đường cẩn thận chứ?!
Vu Chân Ý cũng thấy kỳ lạ.
Giang Y đang nguyền rủa cô sao?
Tối nay về nhà, cô nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, thật cẩn thận!
…
Bầu trời xám xịt, ánh đèn neon bảy sắc chìm trong màn đêm, rồi biến mất khi rẽ vào con hẻm Uyên Ương.
Ở cửa, Vu Chân Ý chào tạm biệt Trần Giác Phi, cậu cúi đầu, lẩm bẩm đáp lại một tiếng.
Vu Chân Ý đứng trước cửa, không vào trong: “Cậu sao vậy?”
Cả ngày hôm nay, tâm trạng của Trần Giác Phi không tốt lắm, cậu đưa tay xoa xoa gáy: “Chắc bị cảm rồi.”
Giọng nói mang theo âm mũi nặng nề.
Trần Giác Phi có thói quen bật điều hòa xuống 18 độ khi ngủ rồi quấn chặt trong chăn dày. Nhưng tư thế ngủ của cậu không tốt, sáng dậy chăn có thể ở bất cứ đâu, chỉ có điều chắc chắn là không còn trên người.
Bị cảm cũng là chuyện bình thường.
Vu Chân Ý thở dài: “Đã bảo cậu đừng có đá chăn mà! Cậu có thể kiểm soát cái chân của mình được không?”
Trần Giác Phi nhìn cô một cách kỳ lạ: “Tớ ngủ rồi thì làm sao kiểm soát được chân mình?”
Vu Chân Ý nhét chìa khóa vào ổ: “Sau này ai ngủ chung với cậu đều gặp nguy hiểm tính mạng, không chừng nửa đêm bị cậu đá bay xuống giường luôn.”
Trần Giác Phi bật cười: “Đừng nói vớ vẩn nữa.”
Trừ phi có ma quỷ, làm gì có chuyện trên giường cậu xuất hiện thêm một người khác?
“À đúng rồi, cậu có thuốc cảm không?” Vu Chân Ý vừa định đóng cửa, lại thò nửa cái đầu ra hỏi.
“Có.”
“Ngày mai cậu đi học chứ?”
Trần Giác Phi ngừng lại một chút: “Đi.”
Từ khi vào cấp ba, Trần Giác Phi chưa từng xin nghỉ, cũng không quen xin nghỉ.
Vu Chân Ý lắc đầu, đóng cửa lại. Cô biết chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời này. Dù trời có sập xuống cũng không thể ngăn cản Trần Giác Phi học tập.
Hôm sau, khi Vu Chân Ý thức dậy, trong sân dưới lầu chỉ có một mình Tiền Mẫn đang bóc vỏ chanh, không có ai trò chuyện cùng bà.
Vu Chân Ý nhanh nhẹn bấm mật khẩu nhà Trần Giác Phi, rồi tự nhiên chạy vào trong.
Tiền Mẫn đứng phía sau nhìn thấy cảnh này mà nhíu mày.
Con gái bà đúng là có phúc, có đến tận hai ngôi nhà.
“Trần Giác Phi?” Vu Chân Ý gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì.
Cô định gõ tiếp, nhưng nghĩ ngợi một lúc rồi dừng lại, quay xuống lầu.
Vu Chân Ý tự mình quyết định cho Trần Giác Phi – học sinh làm việc suốt 365 ngày không nghỉ – được nghỉ một ngày.
Cô dặn Tiền Mẫn nhớ mang cơm trưa cho Trần Giác Phi.
Tiền Mẫn: “Con gái à, mẹ đâu có biết mật khẩu nhà thằng bé.”
Vu Chân Ý “à” một tiếng đầy kỳ lạ, mặt lộ ra vẻ “chuyện đơn giản thế mà mẹ cũng không biết à?”.
Tiền Mẫn: “Ba thằng bé có rảnh rỗi đâu mà nói cho mẹ mật khẩu nhà họ.”
Vu Chân Ý: “Thế mà Trần Giác Phi lại nói cho con đấy.”
Chanh lát chấm bột cà phê Nestlé là một công thức ăn vặt mà Tiền Mẫn mới học được trên mạng. Những lát chanh vàng tươi được phủ một lớp bột cà phê màu nâu đậm. Khi đưa vào miệng, đầu tiên là vị cà phê lan tỏa trong khoang miệng, sau đó là vị chua chát của chanh k.ích th.ích tuyến nước bọt.
Tiền Mẫn nhíu mày. Cái cách ăn kỳ cục gì thế này?
Khó ăn quá!
“Trần Giác Phi nói cho con biết mà không nói cho mẹ.” Tiền Mẫn cảm thấy vị chua chát này không thể chỉ mình bà gánh chịu, bèn cười giả lả: “Bé cưng, ngon lắm đấy, thử một miền đi?”
Vu Chân Ý ngoan ngoãn há miệng, vị chua chát đến mức suýt rơi nước mắt: “Trời ơi, mẹ có chắc mẹ là mẹ ruột của con không? Đợi cô Lâm về nước, con phải ba quỳ chín lạy xin cô ấy nhận con làm con nuôi!”
Tiền Mẫn bĩu môi: “Được thôi, tiện thể ăn nốt chỗ chanh này đi, đừng để lãng phí.”
Vu Chân Ý mới nhìn lát chanh thôi mà đã thấy miệng chua lại. Cô vừa định mở khóa xe điện, rồi lại nhớ ra hôm nay đi học một mình, không cần dùng xe nữa.
“Con không đi xe à?”
“Đi bộ ạ. À đúng rồi, mẹ, mật khẩu là xxxxxxx, mẹ nhớ kỹ nhé. Trưa nhớ mang cơm cho Trần Giác Phi, đừng quên đấy, không thì cậu ấy đói chết mất.”
Cả câu nói, hai lần nhấn mạnh “đừng quên”.
Tiền Mẫn làm động tác OK: “Vậy sau hôm nay, nhớ bảo Trần Giác Phi đổi mật khẩu đi. Một người ngoài như mẹ mà biết mật khẩu nhà các con thì không hay lắm đâu.”
Vu Chân Ý thừa hưởng không ít kỹ năng châm chọc từ bà Tiền Mẫn.
Nếu không phải sắp trễ giờ, Vu Chân Ý nhất định sẽ đấu võ mồm với Tiền Mẫn một trận.
…
Vu Chân Ý là học sinh ngoại trú, thẻ học sinh của trường không có chức năng gọi điện. Những người thân với cô đều không ở ký túc xá, thế nên cô chỉ có thể mượn thẻ của Vũ Việt.
“Chân Chân, nhớ trả tiền đấy.” Mấy người xung quanh trêu chọc.
Vu Chân Ý cầm lấy thẻ: “Bây giờ đi ra đường nhặt một đồng còn khó hơn lên trời, mấy cậu còn tính toán với tớ mấy hào lẻ này à!”
“Cậu gọi điện cho ai thế?”
“Trần Giác Phi à?”
Vu Chân Ý lắc đầu: “Người nhà tớ.”
Chẳng phải cũng chính là Trần Giác Phi sao?
Mấy nam sinh nhìn nhau cười, ánh mắt đầy hàm ý.
Trương Ân Nghi đi cùng Vu Chân Ý ra đến cầu thang để gọi điện. Cô bấm số của Tiền Mẫn.
“Mẹ, mẹ đã mang cơm trưa cho Trần Giác Phi chưa?” Vu Chân Ý hỏi.
Tiền Mẫn “A lô” hai tiếng, đầu dây bên kia ồn ào náo nhiệt.
Vu Chân Ý nghe rõ tiếng quân bài chạm vào nhau: “Bà Tiền, mẹ đi đánh bài cửu chương rồi à?”
Tiền Mẫn: “Làm gì có… Hai Sách… Ăn! Tiểu Lý, cậu chờ gì mà không đánh chứ?”
Vu Chân Ý hít sâu một hơi. Cô lặp lại: “Mẹ, thế mẹ có mang cơm cho Trần Giác Phi không?”
Tiền Mẫn: “Đương nhiên! Ba con làm món mì trộn dầu hành mà Tiểu Trần thích nhất đấy! Lục Bình! Lục Bình tôi muốn ăn! Tiểu Lý, cậu lại ăn hả? Cậu ăn nữa là tôi đánh cậu đấy!”
Thôi được rồi, đánh bài thì cứ đánh đi, chỉ cần đừng để Trần Giác Phi bị đói là được.
Vu Chân Ý bĩu môi, vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Cô đung đưa thẻ điện thoại của Vũ Việt, khoác tay Trương Ân Nghi rồi đi về lớp học.
Giờ nghỉ trưa, hành lang nhộn nhịp, có học sinh lau cửa kính, có thành viên ban kỷ luật đi kiểm tra vệ sinh. Không ai chịu ở yên trong lớp để làm bài tập cả.
Trịnh Tử Ngôn đang lau sàn. Vu Chân Ý vừa định bước vào lớp thì Trương Ân Nghi chặn lại, bảo nếu vào lúc này, chắc chắn Trịnh Tử Ngôn sẽ cằn nhằn rằng họ giẫm bẩn sàn vừa lau xong.
Vu Chân Ý nghĩ một lúc, rồi “ồ” lên một tiếng, đứng ngoài nói chuyện với Trương Ân Nghi.
Trước khi Sầm Kha và các giáo viên vào lớp, Tiết Lý Khoa và Tưởng Anh Ngữ chẳng có tâm trạng làm bài tập, cứ ngồi trên bàn tán gẫu. Những câu chuyện cười cũ rích qua miệng hai người này lại có vẻ hài hước hơn hẳn.
“Chị ơi, có thể giúp em gọi Trần Giác Phi lớp trưởng lớp các chị được không?” Đang trò chuyện thì có một nữ sinh khẽ chạm vào vai Vu Chân Ý.
Vu Chân Ý quay đầu lại: “Hôm nay cậu ấy nghỉ học rồi.”
Nữ sinh kia nhìn bạn mình, nuốt nước bọt đầy căng thẳng: “Ồ, vậy à, cảm ơn chị ạ. Chị gái, tạm biệt!”
Tưởng Anh Ngữ tò mò: “Đàn em à?”
Trương Ân Nghi: “Chắc chắn rồi, đến tìm Trần Giác Phi toàn là mấy em lớp dưới còn gì?”
Tiết Lý Khoa: “Sao lại thế?”
Trương Ân Nghi nhìn Vu Chân Ý. Chỉ có những gương mặt mới trong trường mới không biết quan hệ giữa Trần Giác Phi và Vu Chân Ý, để rồi cứ thế mà lao đầu vào bức tường không thể xuyên qua ấy.
Vu Chân Ý không để ý đến cuộc trò chuyện của họ. Cô giơ tay quơ trước mặt Cố Trác Hàng: “Trong ngăn bàn của Trần Giác Phi có chai trà sữa, tớ muốn uống.”
Trong ngăn bàn của cô ngoài sách ra thì cái gì cũng có, chỗ để đồ ăn vặt còn chẳng đủ, thế nên mua đồ ăn vặt xong cô đều nhét sang ngăn bàn của Trần Giác Phi, biến nó thành một chiếc túi thần kỳ của Doraemon.
Hai đàn em vốn đã đi xa, nhưng khi nghe thấy cái tên “Trần Giác Phi” thì cố tình giảm tốc độ, giả vờ tự nhiên đứng bên hành lang trò chuyện.
Cố Trác Hàng hơi do dự.
“Không sao đâu, cứ lấy tùy ý đi.”
Lúc này Cố Trác Hàng mới ừ một tiếng, lấy ra chai trà sữa, mở nắp rồi đưa cho cô.
Vu Chân Ý nhận lấy: “Tớ nói cho cậu biết, cái này ngon lắm.”
Cố Trác Hàng không hứng thú với trà sữa, vừa định nói “Ồ”, lại đổi giọng: “Thật sao?”
Vu Chân Ý gật đầu: “Lần sau tớ mời cậu.”
Cố Trác Hàng cười khẽ, lười biếng đáp: “Cảm ơn bà chủ.”
Tiết Lý Khoa quay đầu lại đúng lúc: “Vậy tớ cũng cảm ơn bà chủ trước.”
Trương Ân Nghi chậc một tiếng: “Cơm thừa cậu còn chẳng tranh ăn thế này.”
Tiết Lý Khoa: “…”
“Tớ còn muốn ăn snack Poca.” Vu Chân Ý vừa uống đồ ngọt xong lại thèm đồ mặn.
Cố Trác Hàng lại đưa cho cô.
“Đúng rồi…”
Cố Trác Hàng cúi mắt nhìn cô: “Bà chủ, còn gì nữa thì nói một lần luôn đi.”
Vu Chân Ý cười gượng: “Hết rồi!”
Nói chuyện qua lại một hồi, Trịnh Tử Ngôn đã lau xong sàn, cầm cây lau nhà đi ra, lúc này Trương Ân Nghi mới vào lớp. Vu Chân Ý lững thững đi theo sau, cẩn thận nhón chân để tránh làm bẩn sàn.
“Không phải nói Trần Giác Phi không có bạn gái sao? Tại sao chị gái kia lại có thể tự do lấy đồ của anh ấy thế?”
Phía sau, một nữ sinh hạ giọng nói, nhưng không ngờ vẫn bị Vu Chân Ý nghe thấy.
Một nữ sinh khác đoán: “Nhìn chị ấy chẳng có chút khái niệm về ranh giới gì cả, chẳng lẽ Trần Giác Phi là kiểu người hay quan tâm tất cả mọi người, còn hai người họ lại thân thiết quá mức?”
“Vậy tớ khuyên cậu đừng theo đuổi nữa. Kiểu con trai có cô gái mập mờ bên cạnh thế này là khó theo đuổi nhất.”
“Tại sao?”
“Vì cậu chẳng thể phân biệt được đó là tình bạn thật sự hay là kiểu bạn gái trá hình.”
Vu Chân Ý khẽ nghiêng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của hai người kia. Đối phương hoảng hốt né tránh, kéo nhau rời đi thật nhanh.
Cô cảm thấy lưng mình hơi cứng đờ, bàn tay cầm chai trà sữa cũng siết chặt hơn.
Vì lớn lên cùng nhau, cô và Trần Giác Phi dường như không có bất kỳ ranh giới nào rõ ràng. Đối với cậu, cô luôn không đề phòng gì cả. Mọi thứ giữa họ đều tự nhiên và thoải mái, nhưng trong mắt người khác, mối quan hệ này lại quá thân mật sao?
Nhìn lại từ nhỏ đến lớn, hễ là chuyện liên quan đến Trần Giác Phi, cô luôn vô thức dùng từ “tùy ý”.
Bài tập của Trần Giác Phi, tùy ý chép.
Đồ của Trần Giác Phi, tùy ý lấy.
Trần Giác Phi, tùy ý để cô bắt nạt.
Vậy sau này thì sao? Trần Giác Phi sẽ có cuộc sống riêng của mình, trong từng giai đoạn khác nhau, cậu sẽ có những người bạn khác nhau, sẽ có cô gái mà cậu thích, sẽ có bạn đời của mình.
Từ xưa đến nay, dường như thân phận như cô luôn là khó xử nhất, lơ lửng giữa gia đình và bạn bè. So với bạn bè thì thân thiết hơn một chút, nên ranh giới cũng mơ hồ hơn, nhưng lại không thể gọi là người nhà, vì giữa họ không có sự gắn kết máu mủ.
Vậy cô gái mà cậu thích có nghĩ giống hai đàn em hôm nay không? Cho rằng Vu Chân Ý là một người không có ranh giới rõ ràng?
Một nỗi chua xót bất chợt trào lên trong cổ họng. Xét cả về tình lẫn lý, có lẽ cô nên giữ khoảng cách với Trần Giác Phi.
Lời tác giả:
Đêm mất ngủ ngày 7 tháng 5, chợt nhớ lại khi viết cuốn này, Trần Giác Phi từng đánh nhau mà không bị phạt, thế là tôi thêm một đoạn mở đầu.