Một Cơn Gió Xuân Qua - Ngôn Chí

Chương 3: Chương 3



Từ bãi đỗ xe ngầm đến công ty, dọc đường không đụng phải đồng nghiệp, Xuân Hòa cảm thấy may mắn vì Dịch Thương Bắc đã đỗ xe Bentley của anh ở dưới hầm, nếu không lúc này cô đã trở thành chủ đề bàn tán của đồng nghiệp rồi.

Vừa trở lại vị trí làm việc, Xuân Hòa đã bị trưởng phòng An gọi vào văn phòng.

Chị An thẳng thắn giỏi giang, không loanh quanh lòng vòng, bị chị ấy gọi vào, vẻ mặt còn nghiêm túc như vậy, Xuân Hòa thầm hiểu nguyên do.

“Tháng này hai đơn của em đều thất bại, hơn nữa đều là vì khách hàng nữ nghi ngờ em quyến rũ chồng họ.”

Chị An vắt chéo hai tay đặt lên bài, tư thế cực kỳ nghiêm túc.

“Xuân Hòa, chị không nghi ngờ năng lực của em, nhưng có phải em đã làm sai hay nói sai gì đó khiến đối phương hiểu lầm không? Nếu cứ như vậy mãi thì sau này công việc của em sẽ rất khó làm.”

Diện mạo Xuân Hòa hút mắt, nhưng thật ra cô chỉ trang điểm nhẹ thôi, chẳng qua do khuôn mặt của cô quá đẹp, nên dù trang điểm nhẹ cũng vẫn rất lộng lẫy.

Mà khuôn mặt như vậy, thì luôn bị hiểu nhầm.

“Chị An, hay là chị cho em vài lời khuyên đi, dạy em nên làm thế nào.”

Chị An nhìn cô, đáng lẽ ra cô gái xinh đẹp như vậy phải vô cùng kiêu ngạo, nhưng Xuân Hòa lại hết sức chân thành.

“Xuân Hòa, em có muốn có một người bạn không?”

*

6 giờ tối, Xuân Hòa ngồi trong một nhà hàng Tây, bên cạnh là chị An giới thiệu đối tượng cho cô, đối diện là đối tượng mà chị An giới thiệu.

Chị An cười mở đầu cuộc trò chuyện, chị ấy nói về nhà ở: “Xuân Hòa, em không biết đâu, Tiểu Chúc còn trẻ tuổi nhưng đã mua được nhà ở trung tâm thành phố, còn trả hết tiền trong một lượt, sau này nếu các em kết hôn, không cần phải lo nghĩ chuyện nhà ở, áp lực nhỏ đi rất nhiều.”

Mấy giờ trước, chị An hỏi cô có muốn có một người bạn không, Xuân Hòa còn nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ có bạn trai, công việc sẽ suôn sẻ hơn.

Chị An thấy cô có ý đó liền nói rằng mình biết một người thích hợp, buổi tối có thể gặp thử một lần.

Sau đó là cảnh tượng hiện tại.

Xuân Hòa khẽ cười, đối diện với ánh mắt của đối phương, người nọ cũng cười, cố ý để lộ ra đồng hồ nổi tiếng đắt đỏ trên tay.

Trông như kiểu tôi rất giàu, nếu cô không ưng tôi thì do cô có bệnh.

Xuân Hòa không tránh ánh mắt của anh ta, đôi mắt người đàn ông tuần tra một vòng trên mặt cô.

“Cô Xuân, mạo muội hỏi một chút, cô từng phẫu thuật thẩm mỹ à?”

Lời này vừa dứt, Xuân Hòa còn chưa kịp nói gì, chị An bên cạnh đã chao ôi một tiếng: “Tiểu Chúc, em nói bậy cái gì đấy? Gương mặt này của Xuân Hòa là hàng thật giá thật đó, em cứ yên tâm, nếu hai đứa sinh con, chắc chắn đẹp chết đi được.”

Ngày thường khi làm việc, chị An cẩn thận tỉ mỉ, rất ít thấy chị ấy cười, đáng sợ đến nỗi nhân viên đều trộm gọi chị ấy là Mẫu Dạ Xoa(*).

(*)Từ dùng để chỉ những người phụ nữ khôn ngoan, thông minh giỏi giang nhưng hung dữ, thô lỗ...

Ai ngờ Mẫu Dạ Xoa lại có thể biến thành bà mối chỉ trong vòng một giây, nhiệt tình sắp xếp kỹ càng chuyện kết hôn sinh con.

“Xin lỗi cô Xuân, tôi thấy cô quá đẹp, đẹp đến nỗi không chân thật.”

“Anh Chúc lại đẹp rất thật đó.” Xuân Hòa cười, nhưng là vì nể mặt chị An.

Không khí trở nên yên tĩnh hơn, cô cúi người nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Cô vừa rời khỏi chỗ ngồi, người đàn ông lập tức nói với chị An: “Có phải cô ấy giận không? Tính tình khá kiêu ngạo đấy.”

Những lời còn lại, Xuân Hòa không nghe thấy được, cô nở nụ cười khẩy rồi vào nhà vệ sinh rửa tay, đi ra ngoài nhìn từ xa thấy họ đang trò chuyện, cô bèn lặng lẽ rời khỏi nhà hàng bằng một hướng khác.

May mà có vách ngăn che chắn, họ không nhìn thấy cô.

Sau khi Xuân Hòa ra ngoài, cô hít sâu một hơi, không khí ở bên ngoài vẫn trong lành hơn.

Cô ngửi thấy mùi thơm của lạp xưởng và bánh.

Cô nhìn về phía mùi hương phát ra thì thấy có một chiếc xe bán bánh rán dừng ở góc đường cách đó không xa.

Màn đêm buông xuống, những đám mây màu hồng lơ lửng trên bầu trời cuối khu phố.

Xuân Hòa cầm một chiếc bánh rán, đứng ở ven đường, yên lặng cúi đầu ăn.

Chéo phía trước có một quán trà ba tầng cổ kính, bên cửa sổ gỗ, dáng người cao lớn của Dịch Thương Bắc đang đứng đó.

Anh đang nhìn Xuân Hòa.

Sau khi bị ông mắng, anh không ở lại ăn cơm tối, Sở Phong tổ chức tụ họp rồi gọi anh tới đây.

“Bình thường đi club cậu không đi thì thôi, uống trà cậu mà không tới thì tôi cũng hết cách, cậu xem anh em nhà nào tụ họp lại đi uống trà chứ, tôi làm những việc này đều là vì cậu đấy.”

Vì vậy anh đành cố gắng nể mặt Sở Phong.

Mấy người đàn ông tới đây cũng không chịu yên tĩnh, một đám người vui vẻ chơi mạt chược.

Sở Phong không chơi, anh ấy ra ngoài nghe điện thoại rồi quay về phòng tìm Dịch Thương Bắc.

“Cậu đứng đây làm gì vậy, trà chỗ tôi ngon đúng không?”

Sở Phong dựa vào bên cạnh, cực kỳ đắc ý.

“Tạm được.”

“Đây là Đại Hồng Bào(*) hàng thật giá thật đấy, chỉ tạm được thôi á?” Sở Phong nhìn anh, phát hiện Dịch Thương Bắc không nhìn mình: “Cậu nhìn gì đấy?”

(*)Trà Đại Hồng Bào là một trong những loại trà đặc biệt và độc đáo của Trung Quốc. Đại Hồng bào là loại trà đứng đầu trong số các loại trà ở núi Vũ Di, sản lượng cực ít, nên được xem là loại trân bảo hiếm có trên thế giới, siêu đắt đỏ.

Sau đó anh ấy xoay người nhìn theo.

Xuân Hòa mặc một chiếc áo gió màu kaki, dài đến bắp chân, mái tóc dài mượt mà xõa ra, một cơn gió nhẹ thổi qua, cô đưa tay vén tóc, để lộ khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Sở Phong nhìn mà ngẩn cả người, chẳng trách Dịch Thương Bắc nhìn nghiêm túc đến vậy, quả thực cô gái này mạnh hơn Lục Nhược Doanh nhiều.

Anh ấy chạm vào cánh tay của Dịch Thương Bắc: “Cậu nói cậu thích kiểu này sớm thì tôi đã không gán ghép cậu với người nhà họ Lục rồi.”

Nhắc tới họ Lục, đuôi lông mày của Dịch Thương Bắc giật nhẹ, anh nhìn chằm chằm Sở Phong.

Sở Phong cười ha ha: “Chẳng phải Lục Nhược Doanh không gặp được cậu sao, cô ấy nhờ tôi sắp xếp để hai người gặp mặt, tôi nghĩ mấy phút nữa cô ấy sẽ đến đó.”

“Này này này, cậu đừng đi, dù gì ông cậu cũng đã sắp xếp đối tượng xem mắt cho cậu rồi, cậu gặp một phút cho có kết quả báo cáo công việc đi, hơn nữa tôi đã đồng ý với người ta rồi, cậu nể mặt tôi chút chứ.”

Bước chân của Dịch Thương Bắc như có gió thổi, Sở Phong đuổi theo: “Bạn Dịch, sếp Dịch, cậu Dịch... Thôi vậy, quả nhiên mặt mũi của tôi không đáng tiền.”

Sở Phong giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn vàng lớn mà mình đang đeo trên tay, chỉ có thứ này đáng giá.

Khi Dịch Thương Bắc ra ngoài, vừa khéo thang máy cũng tới, anh xuống thẳng tầng một, cùng lúc đó, Lục Nhược Doanh đi lên bằng một thang khác.

Khi Dịch Thương Bắc ra khỏi quán, Lục Nhược Doanh mới tới phòng trà của họ.

Sở Phong mở cửa, cười lớn: “Ôi, cơn gió nào thổi tổng biên tập Lục của chúng ta tới đây vậy?”

Lục Nhược Doanh đẩy anh ấy với vẻ hơi chán ghét: “Người đâu?”

“Đi rồi, cô cho cậu ấy leo cây một lần, cậu ấy cho cô leo cây một lần.”

Lục Nhược Doanh nghe vậy thì mặt tái mét: “Anh ấy hẹp hòi thế.”

Giờ này “quỷ hẹp hòi” Dịch Thương Bắc đang đứng trước cô gái kiêu ngạo.

Xuân Hòa không ngờ mình chỉ ra ngoài ăn bánh rán thôi mà còn có thể gặp được Dịch Thương Bắc.

Hơn nữa cách anh xuất hiện cũng rất ảo diệu, cô không nhìn thấy chiếc xe nào đi lại trên con đường này cả.

Cô chỉ tình cờ ngẩng đầu lên thì đã thấy người đàn ông này đang tao nhã bước tới, tưởng như vừa mới đi giải cứu trái đất xong vậy.

Anh rất cao, khi anh đi tới trước mặt, Xuân Hòa phải hơi ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào anh.

Trong miệng cô vẫn còn một miếng bánh chưa ăn xong, động tác nhai nuốt bắt đầu trở nên rất chậm.

“Sao anh lại...” Ở đây.

“Ngon không?”

Dịch Thương Bắc cầm chìa khóa xe trong tay, chỉ vào bánh rán trong tay cô.

Xuân Hòa đáp theo bản năng: “Ngon lắm, anh muốn ăn không?”

“Được.”

Dịch Thương Bắc đi về phía xa bán bánh kia, Xuân Hòa thấy anh đứng ở đó một lúc lâu, vừa lục túi vừa cầm điện thoại.

Có phải anh không có tiền lẻ không?

Cô nhanh chóng chạy tới, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đưa mười tệ qua: “Dùng cái này đi.”

Dịch Thương Bắc nhận lấy mà không hề xấu hổ: “Cảm ơn.”

Xuân Hòa lắc đầu, tỏ vẻ đừng khách sáo, sau đó kêu chủ quán làm một phần giống cô.

Hai phút sau, Dịch Thương Bắc quần là áo lượt nhận được một phần bánh rán đầy nhân.

Anh cầm nó trên tay, trông có vẻ không biết nên ăn miếng đầu tiên như thế nào.

Vốn dĩ Xuân Hòa không muốn cười, nhưng hình ảnh này thật sự quá buồn cười.

Trái ngược rất lớn, khiến Dịch Thương Bắc trông như chỉ có IQ của một đứa trẻ sáu tuổi vậy.

Có lẽ Dịch Thương Bắc cũng nhận ra sự vụng về của mình, anh mỉm cười với Xuân Hòa: “Em cười cái gì, tôi thấy em ăn có vẻ rất ngon nên mới mua.”

“Tôi chỉ cảm thấy người như anh ăn món này rất thần kỳ.”

“Người như tôi?” Dịch Thương Bắc nhướng mày: “Tôi là người như thế nào?”

Xuân Hòa mặt không đỏ tim không đập bắt đầu nghĩ đến những từ dùng để miêu tả một người đàn ông tuấn tú quyến rũ.

“Vẻ ngoài xuất chúng, mày kiếm mắt sáng, điềm tĩnh tao nhã, khí thế hiên ngang...”

“Được rồi.”

Dịch Thương Bắc cắt ngang lời khen của cô, anh nghiêm túc nói: “Nghe chán rồi.”

Đôi mắt xinh đẹp của Xuân Hòa đảo qua đảo lại, khóe miệng hơi cong lên: “Nhưng mọi người đều nói sự thật.”

“Thật không?”

Dịch Thương Bắc cúi đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo của Xuân Hòa: “Tôi thấy em nói không giống sự thật.”

Xuân Hòa nghẹn lời một lúc, cô muốn giải thích nhưng lại cảm thấy không cần thiết cho lắm.

Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, cô cúi đầu lấy điện thoại ra, nhìn thấy hai chữ chị An thì không có gì bất ngờ, cô đã ra ngoài lâu lắm rồi.

Quả nhiên trong điện thoại chị An nói anh Chúc còn có việc khác, không đợi cô nữa, bảo cô có thời gian thì có thể liên lạc với anh ta.

Chị An khuyên Xuân Hòa vài câu, nói chung là bảo cô hạ mình, Tiểu Chúc này rất không tệ.

Xuân Hòa vâng dạ một lúc lâu: “Em sẽ suy nghĩ kỹ, làm phiền chị An rồi.”

Vất vả lắm mới cúp máy được, Xuân Hòa không có tâm trạng ăn nữa.

May mà chỉ còn mấy miếng, cô ăn hết rồi ném túi vào thùng rác.

Làm xong những việc này, cô nhìn về phía Dịch Thương Bắc, anh đứng dưới cột đèn, 7 giờ, đèn đường thành phố được bật lên đúng giờ.

Ánh sáng chiếu lên người anh, động tác của anh tao nhã như thể không phải đang ăn quán ven đường mà là ăn bữa tiệc kiểu Pháp vậy.

Có lẽ giữa người với người luôn có sự khác biệt.

Xuân Hòa bước tới, Dịch Thương Bắc cũng vừa ăn xong, anh vứt túi vào thùng rác.

“Còn tiền lẻ không?”

Dịch Thương Bắc mua thêm một cái, Xuân Hòa cho anh mượn thêm 10 tệ, nhưng lần này anh không ăn mà gói lại.

“Thêm Wechat đi.” Dịch Thương Bắc lấy điện thoại ra, mở mã QR Wechat, Xuân Hòa lập tức nghĩ có lẽ anh muốn trả tiền.

Vì thế cô vội vàng xua tay: “Không cần không cần, anh đã giúp tôi mấy việc rồi, tôi mời anh ăn hai cái bánh rán là nên làm thôi, thật sự không cần trả tôi đâu.”

Dịch Thương Bắc nhìn Xuân Hòa ra sức xua tay, trông hết sức không muốn, không hiểu sao anh lại bật cười.

“Người khác luôn ước gì được thêm Wechat của tôi, em thì hay rồi, chủ động cho em lại không cần.”

Dịch Thương Bắc cất điện thoại, xoay chìa khóa xe: “Vậy đưa em về nhà, coi như trả tiền.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.