Chap 122
Thật vui khi được gặp lại anh ấy sau một thời gian dài, và Perez mỉm cười thật rạng rỡ.
Thân hình anh ấy to lớn đến mức tôi phải ngước lên, khuôn mặt anh ấy bây giờ đã có đường nét rõ ràng, giọng nói trầm thấp như thể anh ấy là một người khác.
Có rất nhiều điều khác nhau nhưng tôi chắc chắn đó là Perez.
“Bạn là ai?”
Tôi có thể thấy Perez bối rối trước những lời nói lạnh lùng của tôi.
Tôi không quan tâm.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ cậu đã nhận nhầm người.”
Tôi nói rồi quay đi.
“Tia.”
Vẻ mặt bối rối, anh nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi.
“Là tôi đây, Perez.”
“Perez? Nghĩ lại thì, tôi nghĩ tôi biết một người như thế.”
Đôi mắt đỏ nhìn tôi đang run rẩy.
Có vẻ như anh ấy thực sự nghĩ rằng tôi đã quên mất chính mình.
Tôi nói, nhìn chằm chằm vào một Perez như vậy.
“À, Perez đã gần sáu năm không lộ mặt à?”
“Cái đó…”
“Hay là bạn đang nói về Perez, người tốt nghiệp học viện sớm trong 5 năm và không có tin tức gì trong nửa năm?”
Anh ấy có vẻ hiểu những gì tôi đang nói.
Perez trầm giọng nói, hơi cúi đầu.
“…Tôi xin lỗi.”
Giờ đây bạn đang nói lời xin lỗi?
Nghe lời xin lỗi trực tiếp từ anh khiến tôi vừa xúc động vừa tức giận.
Tôi dùng hết sức đập chiếc túi tôi đang đeo vào vai Perez.
“Tên ngu ngốc này.”
Giống như kiếp trước, anh tốt nghiệp cả nghĩa vụ dân sự và nghĩa vụ quân sự cùng một lúc.
Perez cũng tốt nghiệp học viện sớm 1 năm.
Anh có thể ngăn tôi đang tức giận mà đánh anh ấy
Nhưng, Perez chỉ đứng yên.
“Cứ cho là cậu bận ở học viện và không thể về trong kỳ nghỉ. Nhưng cậu giải thích thế nào về việc tôi đã không nhận được tin tức hay thư từ gì từ cậu trong mấy tháng qua?”
“Việc đó… Tôi đã lang thang suốt nửa năm sau khi tốt nghiệp nên không thể gửi và nhận thư.”
Ngay sau khi anh ấy tốt nghiệp, tôi biết anh ấy đã có một chuyến du ngoạn ngắn ngày với bạn bè.
Ngay khi Perez mất liên lạc, tôi đã biết được thông qua Bate.
Và không phải là tôi đang lo lắng hay gì đâu.
Đó là Perez, người đã sử dụng Aura từ năm 12 tuổi.
Một người như vậy sẽ phải đối mặt với bao nhiêu tình huống nguy hiểm khi du hành khắp lục địa cùng những người bạn mà anh ta gặp ở Học viện?
Tuy nhiên.
“Cậu có thể gửi một lá thư ‘Tôi còn sống.’ đến Lombardy hoặc bất kỳ nơi nào đó! Một anh chàng thông minh đã tốt nghiệp học viện lại không thể nghĩ được nhiều đến vậy sao?”
Kỳ lạ thay, tôi lại cảm động.
Nhưng vẻ mặt Perez rất lạ khi thấy tôi tức giận.
Có vẻ như anh ấy chỉ đang mỉm cười.
Sau khi nhìn tôi một lúc lâu, anh trầm giọng hỏi:
“Không đời nào.Cậu lo lắng cho tôi sao,Tia?”
Anh ấy thực sự đang giả ngơ à.
“Không phải lẽ dĩ nhiên à? Đột ngột mất tích như vậy…!”
Ôm chặt.
“…Tôi rất vui.”
Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã ở trong vòng tay của Perez.
Việc như này cũng xảy ra khi tôi dẫn ông nội vào cung điện để giải cứu anh.
So với lúc đó, Perez bây giờ đã trưởng thành.
Đến mức toàn bộ cơ thể tôi hoàn toàn bị mắc kẹt trong vòng tay của anh ấy.
Tôi chớp mắt ngạc nhiên vài lần và gọi tên Perez.
“Perez.”
“Huh?”
“Thả tôi ra đã nào.”
Rồi Perez ngoan ngoãn gỡ cánh tay đang ôm chặt tôi xuống.
Tiếng va chạm giữa các lớp vải vang lên rõ ràng trong tai tôi.
Nhìn lên, Perez đang mỉm cười.
Đó không phải là nụ cười yếu ớt mà anh vừa nở lúc trước.
Hàng mi đen dài hơi cong lên.
Điều đó thật nguy hiểm.
Tôi không thể tin được anh ấy đang cố gắng làm nổi bật vẻ đẹp của mình.
Tôi nheo mắt đẩy Perez ra khỏi cơ thể mình.
“Tôi vẫn chưa nguôi giận.”
“Vâng, tôi xin lỗi.”
Anh gật đầu và ngoan ngoãn thừa nhận.
Tuy nhiên, tôi rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Tôi chợt cảm nhận được ánh mắt Perez đang nhìn xuống mình và lẩm bẩm.
“Cậu đã cao lên rất nhiều.”
Sau khi quay lại, mọi chuyện vẫn giống như ngày trước.
[ Không, trông đẹp hơn vì bạn trông tươi sáng hơn trước.
Và đôi mắt có một chút khác biệt.
Đôi mắt rất khô khan và lạnh lùng nhìn xuống đám đông đang tụ tập để nhìn anh ta.]
“Tia cũng đã lớn lên nhiều rồi.”
Perez trước mắt tôi tràn đầy sức sống.
Anh ấy dường như đang rất hạnh phúc .
Giống.
“Một chú cún lớn.”
Một chú cún đen lớn đang lắc lư cái đuôi to lớn của nó một cách chậm rãi.
Nghe có vẻ hơi kỳ lạ nhưng anh ấy đã vượt quá giới hạn bị gọi là cún con rồi.
“Cún?”
“Không.Không có gì cả. Cậu bị sao vậy, Perez? Cậu không phải đến từ Cung điện sao?”
Không đời nào Caitlyn và Kylus lại để Perez ra ngoài như thế này.
Đầu tóc rối bù và quần áo nhàu nát giống như người vừa xuống ngựa…
“Cậu đến gặp tôi mà không về Cung điện à?”
“Đúng.”
Vâng, đúng vậy.
Tôi không thể tin được anh ấy đến gặp tôi trước mà không về Cung điện.
Tôi vừa nói vừa chỉnh bộ quần áo xộc xệch vừa bị Perez ôm.
“Quay trở lại Cung điện.”
“…Được rồi.”
Tôi có thể cảm thấy Perez có chút hờn dỗi trong lời nói của mình.
Nhưng tôi đã nhắc lại lần nữa.
“Quay lại cung điện và cho mọi người thấy rằng cậu đã trở lại. Sau 5 năm tốt nghiệp học viện xuất sắc, Nhị hoàng tử Perez đã trở lại.”
“Ah….”
Perez đáp lại với một nụ cười nhẹ trên môi như thể anh ấy hiểu ý tôi.
“Vâng,tôi sẽ.”
Tôi vẫy tay chào Perez rồi bắt đầu đi về phía dinh thự.
Sau đó, tôi quay lại và nghĩ về điều gì đó mà tôi đã quên.
Anh vẫn đứng đó nhìn bóng lưng tôi.
“Ngày mai đừng đến muộn.”
Perez, người đang đi du lịch, hôm nay không thể quay lại mà không có lý do.
Tôi có cảm giác đó là để tham dự bữa tiệc sinh nhật lần thứ 18 của mình.
Quả nhiên, Perez mỉm cười tinh tế nheo mắt lại.
“Đúng vậy. Hẹn gặp lại em ở bữa tiệc ngày mai, Tia.”
Tôi lại vẫy tay rồi quay người đi, cổ tay hoi nhói lên.
Đó là lúc tôi đã mất bình tĩnh và quăng túi vào Perez cách đây không lâu.
“Tôi không va phải tảng đá nào cả.”
Tôi chưa bao giờ va phải một tảng đá thực sự, nhưng tôi nghĩ nó sẽ có cảm giác như thế này.
Tôi nắn cổ tay nhói nhói của mình và bước một cách nhanh chóng.
* * *
Lignite, con trai thứ hai của gia đình phương Đông, gia chủ Luman, nghi ngờ đôi mắt của mình.
“Tôi đang nằm mơ giữa ban ngày sao?”
Anh dụi mắt với lời thì thầm đó, nhưng thứ đang nhìn không thay đổi.
“Có phải Perez… đang cười không?”
Mặc dù là Hoàng tử của Đế Chế Lambre nhưng hai người đã trở thành bạn bè ngay từ ngày đầu tiên đến học viện và được gọi một cách thoải mái bằng tên riêng.
Nhiều người đi theo Perez, nhưng Lignite là người duy nhất có thể gọi tên Perez.
Nhưng ngay cả Lignite như vậy cũng chưa bao giờ thấy Perez mỉm cười.
Cho đến ngày hôm nay.
Chẳng mấy đã đến mùa xuân, nhưng phải đến sáng nay anh mới tới Lombardy bằng cách phi ngựa điên cuồng qua những cơn gió đáng sợ của phương Bắc.
Lignite nghĩ rằng có chuyện gì đang xảy ra trong Cung điện vì Perez nói rằng dù thế nào đi nữa thì họ cũng phải đến trung tâm của Đế quốc vào hôm nay.
Nhưng Perez đã cưỡi ngựa đi hướng khác.
Dù Lignite có hỏi đi đâu thì Perez vẫn nhất quyết ‘Nếu khó khăn tôi sẽ đi một mình’. thế là anh ta khóc lóc và chua chát đi theo.
Và họ đã đến Lombardy.
“Tên đó cũng biết cười sao?”
Nghiêm túc mà nói, Lignite nghĩ Perez không có cảm xúc.
Đặc biệt, tôi luôn đặt câu hỏi liệu bộ phận kiểm soát cảm xúc và nét mặt có hoạt động bình thường hay không.
Nhưng Perez, đã gặp một người phụ nữ và mỉm cười.
Đôi mắt giãn ra và dịu dàng.
“Huh?”
Lignite nhảy dựng lên.
Đó là vì Perez đã ôm cô ấy thật chặt.
“Chuyện này… Nếu mà nói với người khác, sẽ không ai tin tôi cả.”
Anh ấy chắc chắn sẽ bị đá vì nói dối.
Sau đó có cái gì đó lóe lên trong đầu anh.
“Bởi việc này đúng thật là…”
Lignite run rẩy thiếu kiên nhẫn.
Perez, người vẫn ở lại khi người phụ nữ rời đi trước, quay trở lại nơi Lignite đang đợi chỉ sau khi lưng cô ấy trở nên vô hình.
“Bây giờ chúng ta hãy đến Thủ Đô.”
Perez, người vừa bước nhanh tới vừa chỉnh áo choàng, đã trở lại với khuôn mặt vô cảm thường ngày.
“Perez.”
“Như này là sao?”
Perez đang kiểm tra yên ngựa có bị tuột không, đáp lại ánh nhìn của Lignite một cách gắt gỏng.
“Cô ấy là nhân vật chính của bức thư phải không?”
Perez đang dùng tay thắt chặt dây ngựa thì đột ngột dừng lại.
Đúng như vậy.
Lignite cười toe toét.
“Cô ấy là người cậu luôn viết thư mà không cho ai động vào?”
Có một số suy đoán giữa mọi người về người nhận bức thư.
Người hầu mang những thứ gì đó cho Perez sử dụng mỗi năm một lần.
Không, là báo cáo Hoàng đế về thành tích của hắn ở học viện, thấy lần nào hắn cũng viết dày như sớ.
Có rất nhiều giả thuyết khác nhau được đưa ra.
Nhưng điều gây cười lớn nhất là những gì Lignite từng nói.
“Có lẽ Perez đã phải lòng ai đó một cách điên cuồng?”
Mọi người nghe vậy ôm bụng cười lớn, nói thật buồn cười.
Thật không thể tưởng tượng được rằng Perez lại thích một người đến vậy.
“Đúng như những điều tôi từng nói, tôi đã đoán đúng!”
Lignite hét lên, nắm chặt tay.
Và nói với Perez một cách trêu chọc.
“Cậu có rất nhiều điều bất ngờ?Nhìn thì cậu chỉ thích món bít tết đẫm máu. Nhưng lại ăn đồ ngọt.”
Niềm yêu thích đồ ngọt của Perez đã nổi tiếng ở Học viện.
Khi được hỏi, anh nói mình không thích đồ ngọt nhưng luôn tìm kiếm thứ gì đó ngọt mỗi ngày.
Và khi ngậm nó vào miệng, khuôn mặt vốn cứng đờ của Perez sẽ giãn ra.
“Lignite .”
“Gì cơ?”
“Ồn quá.”
“Huhhhh.”
Perez là người đầu tiên lên ngựa.
Lignite lên theo và hỏi.
“Bây giờ chúng ta sẽ đến Cung điện phải không?”
“KHÔNG. Tôi còn một chỗ nữa phải đến.”
Perez kết thúc lời nói và quay đầu cưỡi ngựa đi tiếp.
Nơi cả hai dừng chân là nghĩa trang bên ngoài Thủ đô.
Nó là một khuôn viên được quản lý chặt chẽ, chủ yếu là nơi chôn cất các quý tộc.
Perez buộc dây ngựa ở lối vào nghĩa trang và lấy ra một bó hoa nhỏ đã để trong túi yên ngựa mấy ngày.
Bó hoa đã hơi héo nhưng Perez đã cầm nó rồi tiến sâu vào nghĩa trang.
Lignite lắm lời cũng đã ngậm miệng đi theo vào trong.
Đúng lúc đó, Perez đứng trước một ngôi mộ được trang hoàng lộng lẫy với đá cẩm thạch và các bức tượng, cẩn thận đặt bó hoa xuống.
“Tôi đây.”
Perez nói như vậy và dùng một tay lướt qua tượng đài với một dòng chữ ngắn trên đó.
…………
#h