Sau khi tắm gội xong, ngoài cửa đã truyền đến tiếng đập cửa.
“Phòng bếp lớn tặng sủi cảo tới, Tự Diệu bảo ta tới tìm muội.”
Giọng nói của Khương Thục vang lên, ta cảm thấy bụng đói vô cùng.”
Vội vàng trả lời vài tiếng, thay đổi một bộ váy bông, bảo tì nữ mang xiêm y bị tạp chất trong cơ thể nhuộm bẩn đi thiêu huỷ, sau đó lại gọi một tì nữ khác tới búi tóc cho ta, lúc này mới ra khỏi cửa phòng.
Không ngờ đã vào đêm.
Trong viện treo rèm gấm, trên ngọn cây treo đèn lồng sáng trưng, bên ngoài rèm gấm không có hình vẽ gì, bên trong có một chiếc bàn vuông, trên bàn là bảy tám đồ ăn cùng với một bếp lò, bên cạnh bàn có bốn nữ tử trẻ tuổi.
Sắc mặt của Thôi Oanh Oanh khá hơn nhiều so với lúc mới ra khỏi Phật tháp, sau khi nhìn thấy ta thì gật đầu ý chào hỏi.
Khuôn mặt của Hồng Nương bị hơi nóng làm cho đỏ bừng, giống như đỏ vì say rượu, càng thêm xinh đẹp, nàng cười nhìn về phía ta.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Khương Thục hơi câu nệ mà đứng lên, xê dịch chiếc ghế, ngồi về phía sau, lại xoay người lấy ra bát đũa mới lên cho ta.
Tự Diệu lười biếng vẫy tay với ta: “Tỉ tỉ mau tới đây, hôm nay có sủi cảo dưa chua nhân thịt heo.”
Ta vừa mới tiến vào phòng buông rèm.
Đỉnh đầu đã nổ tung pháo hoa, màu sắc sặc sỡ, năm màu mười sắc, rực rỡ vui tươi, giống như sao băng xẹt qua.
Tiểu nữ Lý gia
Con dâu Hầu phủ.
Ngẫu nhiên gặp được yêu ma quỷ quái
Cứu người, g.i.ế.c người, chôn người
Thật là… giống như đã qua mấy đời rồi.
Ta cầm đũa, từ trong nồi canh nóng hầm hập, vớt lên một viên sủi cảo nhét vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt, khuôn mặt bị pháo hoa soi rõ ràng.
18.
Nửa tháng sau.
Thôi Oanh Oanh đứng trước mặt Tự Diệu, vẻ mặt đau khổ nhìn tranh cuộn mà mình cư trú, “Tự cô nương, đã không có, cái gì ta cũng không lấy ra được.”
Kể từ khi ta cứu Thôi Oanh Oanh ra từ trong Phật tháp, Tự Diệu tự mình cho là ân nhân, không ngừng đòi hai hoạ yêu đồ vật.
Tu vi của nàng thực sự khiến cho hai hoạ yêu này kiêng kỵ.
Đánh không đánh lại, lý cũng ở bên Tự Diệu, Thôi Oanh Oanh chỉ đành phải vắt hết óc mà tìm lý do từ chối.
Tự Diệu dù bận vẫn ung dung thưởng thức sự khó xử của Thôi Oanh Oanh, đôi mắt toả sáng lấp lánh, “Ngươi vẫn có Hồng Nương.”
Sắc mặt Thôi Oanh Oanh đại biến, “Tự cô nương nói cẩn thận, ta cùng với Hồng Nương kể từ khi có ý thức đã ở bên nhau rồi! Nhất định không thể tách ra!”
“Để Hồng Nương ở lại bên ta, nghe ta sai bảo mười năm, ta sẽ trả lại tất cả đồ vật lúc trước đòi ngươi.” Tự Diệu cười xán lạn.
Thôi Oanh Oanh lắc đầu: “Không được, Tự cô nương cứ nhắc lại yêu cầu vô lễ như thế, đừng trách ta không nể tình.”
Tự Diệu đứng dậy, đôi tay mở ra giống như hoa lan nở rộ, đánh về phía mạch môn của Thôi Oanh Oanh.
Thôi Oanh Oanh nghiêng tay đỡ, lại đánh về phía Tự Diệu.
Ta đứng ở bên cạnh, nhìn rõ ràng.
Hai yêu quái này tuy là nói đùa với nhau, nhưng những động tác này mau lẹ, chiêu thức lại xảo diệu.
“Được rồi” Tự Diệu xoay người, nhẹ nhàng tránh đi một chưởng của Thôi Oanh Oanh, thuận thế còn không quên treo lên một túi gấm nho nhỏ vào cổ tay của đối phương, “Đùa với ngươi thôi. Mấy đồ vật đòi ngươi mấy hôm nay đều ở trong túi gấm.”
Thôi Oanh Oanh ngừng tay, cầm lấy túi gấm, luống cuống mà nhìn về phía Tự Diệu.
Trên mặt Tự Diệu vẫn là dáng vẻ cười tươi rực rỡ như cũ, nhưng ta lại nhạy cảm mà nhận thấy, không khí thay đổi rất vi diệu.
“Ngươi cùng với Hồng Nương đều đã lành vết thương rồi, lại không chịu rời khỏi phủ Xương Bình Hầu, đơn giản là bởi vì Trương Sinh là viên chức, được lực xã tắc che chở, cho nên ngươi và Hồng Nương muốn mượn dùng Lý Cẩn, tới kết thúc đoạn nhân quả này với Trương Sinh.”
Tự Diệu bình tĩnh nói ra mục đích của Hồng Nương và Thôi Oanh Oanh.
“Đúng thế!” Thôi Oanh Oanh thẳng thắn thừa nhận, sau đó xoay người nhìn về phía ta: “Cầu xin Lý tiểu thư giúp đỡ.
Ta vừa định nhận lời Thôi Oanh Oanh, Tự Diệu đã không nặng không nhẹ mà chọc vào xương sườn của ta, khiến cho ta thu lại những lời định nói.
“Chuyện này, ta có thể đồng ý thay tỉ tỉ, “Tự Diệu bình tĩnh nói, “Nhưng các ngươi phải trả thù lao cho tỉ tỉ, cụ thể là cái gì đợi sau này chúng ta nói tiếp. Còn có một việc muốn nhờ các ngươi giúp đỡ.”
Đang lúc Tự Diệu định nói tiếp, ThôI Oanh Oanh bỗng nhiên biến sắc, kéo Hồng Nương vào bức hoạ.
Tì nữ được sắp xếp chăm sóc Khương Thục vội vàng chạy tới, “Phu nhân, phu nhân, không tốt, thế thử, thế tử ngăn cản biểu tiểu thư đang ngắm hoa trong vườn hoa.”
Ta nghe xong, nổi giận đùng đùng mà đi tới phía vườn hoa.
Tên khốn Tưởng Cửu Tư này, nhất định là nhìn thấy Khương Thục xinh đẹp, muốn dây dưa với nàng!
Vừa mới chạy tới vườn hoa, đã thấy Khương Thục nhẹ nhàng uyển chuyển nói chuyện với Tưởng Cửu Tư: “Tình ý của thế tử, thiếp thân làm sao không cảm thấy chứ? Chỉ là thiếp thân không dám tiếp nhận tình cảm này.”
“Nàng đã có ý, ngày mai ta sẽ tới cửa cầu thú, nạp nàng làm thiếp, quý thiếp.” Tưởng Cửu Tư son sắt thề thốt mà vỗ ngực, đảm bảo với Khương Thục: “Lý Cẩn người cũng như tên, xinh đẹp lại đức độ, là người có thể chấp nhận tì thiếp, Tự Diệu xuất thân hèn kém, không thể nào vượt được qua nàng, chỉ cần nàng gật đầu gả cho ta, sau này nhất định sẽ khiến cho nàng sống sung sướng thoải mái.”