16. (Lý Chương)
Kinh thành, chợ phía Tây, Hồng Tụ Chiêu.
Nhã gian tầng bốn, địa long đốt đến nỗi cả căn phòng đều ấm áp, một tia nắng mặt trời chiếu lên mặt Lý Chương.
Hắn lười nhác mở mắt ra.
Kỹ nữ có dung mạo thanh lệ rúc vào lòng n.g.ự.c hắn, bên cạnh là một kỹ nữ khác tuổi hơi lớn, cuộn tròn trên giường bên kia, ngủ ngon lành.
Đầu gối chung một gối, cùng nằm trong màn trướng uyên ương, trái ôm phải ấp, vô cùng khoái hoạt.
Nhưng bổn triều nghiêm cấm quan viên chơi gái, mà bản thân hắn, vừa lúc bởi vì hiến lên sách trị thuỷ mà được thăng làm học sĩ hầu đọc.
Vừa thăng lên, nhất định là có người đỏ mắt.
Cho nên, mặc dù có trầm luân nơi ôn nhu hương, cũng cần phải thượng triều đúng giờ.
Nếu để người ta bắt được nhược điểm, tham tấu một quyển, việc có thể lớn lắm.
Lý Chương rửa mặt qua loa xong, khoác một chiếc áo khoác lông cáo thật dày, bảo tôi tớ thắp đèn dẫn đường phía trước, bước lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Lý Chương cởi áo khoác ra, từ trong hòm xiểng lấy ra quan phục mới may, lẳng lặng vuốt v3 vải dệt.
Thi đỗ tiến sĩ, được làm biên tu Hàn Lâm Viện.
Chính thất phẩm, quan phục màu xanh lơ đậm, thêu hình uyên ương.
Khó coi.
Sau khi dâng sổ con về phương pháp trị thuỷ, được thăng làm Học sĩ hầu đọc.
Chính tử phẩm, quan phục màu đỏ, thêu hình vân nhạn.
Cũng hơi thuận mắt một chút.
Nhưng chỉ có khi nào giống với phụ thân cùng với trọng thần trong triều, thay quan phục màu tím đậm của chính nhất phẩm và chính nhị phẩm, đứng ở phía trước đủ loại quan phục.
Địa vị như vậy mới có thể xứng với bản thân mình.
Nhưng mà, nhưng mà, mấy muội muội trong nhà đều quá không hiểu chuyện.
Chỉ đơn giản là cẩm đi sách lược trị thuỷ của đại muội, thay vào tên của mình mà thôi.
Đại muội muội chỉ là nữ nhân, chẳng lẽ còn muốn dựa vào sách lược này để phong hầu bái tướng, lưu danh sử sách hay sao?
Buồn cười.
Triều đình cũng không phải là nơi mà nữ nhân có thể góp mặt.
Đã đánh đồ trang sức ở cửa hàng châu báu trang sức tốt nhất cho đại muội muội để bồi thường rồi, sao có thể vọt tới thư phòng mà làm ầm ĩ lên chứ?
Khiến cho bản thân mình ở trước mặt phụ thân không còn mặt mũi.
Từ trước tới giờ cũng không phát hiện ra đại muội muội là loại người như thế.
Ở trong nhà cao cửa rộng, nữ tử cãi lời phụ huynh, khiến cho cả nhà không yên, chính là muốn chịu gia pháp.
Nếu không phải mình niệm tình huynh muội mà cầu xin phụ thân, vậy thì không chỉ đơn giản là bị nhốt trong từ đường đâu.
Nhưng nàng dám, dám treo cổ trong từ đường.
Nàng thì tốt rồi, lo chính mình rời đi, liên luỵ phụ thân cùng với huynh trưởng sắp xếp cục diện rối rắm cho nàng.
Thật vất vả mới lấy cớ với bên ngoài là c.h.ế.t vì bệnh cấp tích, lại đi tới đi lui để làm việc với phủ Xương Bình Hầu sắp kết thành quan hệ thông gia, lúc này mới bình ổn phong ba sau khi đại muội muội tự sát.
Kết quả thì sao? Nhị muội muội cũng xảy ra chuyện.
Nếu không phải là Khương ngự sử tới chất vấn, bản thân mình còn không biết đồ đ ĩ này đã làm ra chuyện không biết liêm sỉ đồi phong bại tục như thế.
Còn dám nuốt vàng tự sát để trốn tội.
Sớm biết nàng hạ tiện như thế, lúc trước không nên ghét bỏ lại đổi quan hệ thông gia mà phiền toái, trực tiếp kéo nàng đi trầm đường! Đỡ phải làm bẩn cạnh cửa Lý gia.
May mà Tam muội thuận lợi gả tới phủ Xương Bình Hầu.
Chỉ là, chỉ là…
Bản thân mình chẳng qua muốn để Xương Bình Hầu cùng với Tưởng Cửu Tư vận động trong triều một chút, xem có thể thăng thêm nửa cấp, hoặc là điều tới chỗ càng gần Hoàng đế một chút, thế mà đối phương lại quyết tâm cự tuyệt.
Có thể thấy được Tam muội cũng là đồ vô dụng, không chiếm được trái tim của thế tử Xương Bình Hầu.
Lý Chương càng nghĩ, sắc mặt càng lạnh.
Hắn đổi quan phục màu đỏ, duỗi tay lôi kéo lục lạc bên trong xe ngựa, ý bảo xa phu có thể đi rồi.
Xe ngựa không có động tĩnh gì.
“Lý Đại?” Lý Chương giục mã phu.
Mành cửa treo ở xe ngựa bị xốc lên.
Người tới khoảng mười tám mười chín tuổi, là một thiếu nữ thân thể nhu nhược
Nàng mặc một bộ áo bông gấm, bởi vì là đầu mùa đông, vạt áo cùng với cổ tay có lót lông, lông hồ ly trắng mượt mà hợp với gương mặt bóng loáng như trân châu, giống như một người ngọc tinh xảo.
Khuôn mặt tinh xảo tựa đá quý kia khiến cho Lý Chương hơi thất thần.
Nếu cứng rắn mà muốn trêu chọc người tới, khả năng là nàng rõ ràng là ăn mặc đồ đẹp đẽ quý giá, lại từ trên xuống dưới đều là đất bùn khô…
Lý Chương vừa định hỏi tiểu nương tử trước mắt này là kỹ nữ nhà nào, muốn nhào vào n.g.ự.c lại có thể tìm được mình trên xe ngựa.
Lời nói còn chưa kịp thốt ra, trong lòng lại chậm rãi có cảm giác quen thuộc.
Cuối cùng, hắn vẫn nhận ra người tới, kinh ngạc vô cùng: “Tam muội muội? Không phải là muội đã gả đến phủ Xương Bình Hầu hay sao? Sao lại chật vật như thế?”
Nữ tử này lại không trả lời trưởng huynh.
Nàng chỉ là giấu đôi tay trong tay áo, động lòng người mà tựa trên vách xe ngựa, khoé môi cong lên, biểu tình cười như không cười.