Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 14: Chương 14



9.

Kể từ lúc ta thoát ra khỏi ảo cảnh được bện bằng chữ viết, đã bị Trương Sinh ghê tởm đến mức buồn nôn.

Nhưng lại chưa ăn gì, nên nôn không nổi.

Sau khi che miệng nôn khan vài cái, lúc này mới nhìn về phía Hồng Nương, “Mặt của ngươi là bị Trương Sinh dùng bát vàng ném trúng à?”

Hồng Nương gật đầu, lại lắc đầu, nước mắt theo nửa mặt lành lặn rơi xuống.

“Trương Sinh chỉ là một thư sinh cổ hủ trói gà không chặt, không ném trúng. Chỉ là tỉ tỉ vì cứu ta đã bị Phổ Cứu hoà thượng bắt đi rồi.”

Ta nhìn Tự Diệu.

Tự Diệu lắc đầu: “Đừng nhìn muội, muội đúng là có thể đánh thắng Phổ Cứu, chỉ là thực giả và yêu quái đều là dị số của thế gian.”

“Trương Sinh kia cho dù vong ân phụ nghĩa thế nào đi nữa, cũng là quan viên do triều đình thân phong, có viên chức, được xã tắc tự hành che chở.”

“Đừng nói là Hồng Nương và Oanh Oanh, cho dù là muội cũng khó có thể động vào Trương Sinh.”

“Muốn cứu được Oanh Oanh ra, chỉ có tỉ có thể đi.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta kinh ngạc chỉ vào chính mình: “Ta ư?”

Hồng Nương thấp giọng giải thích: “Vị phu nhân này, hiện tại ngài vẫn là phàm nhân, không bị trói buộc bởi quy tắc thiên địa hay vận mệnh chú định.”

Tự Diệu không nặng không nhẹ mà nhìn thoáng qua Hồng Nương, “Gọi là tiểu thư.”

“Vị tiểu thư này, ngài hiện tại vẫn là phàm nhân…” Hồng Nương lặp lại.

Vì sợ nàng nói nhiều bị đau mặt, chủ động nói tiếp nửa sau câu nói: “Ta hiểu ta hiểu, ta không bị trói buộc bởi quy tắc của thiên địa. Nhưng mà, theo như lời của các ngươi, ta là phàm nhân, chỉ là có tâm hỗ trợ cứu người, cũng không có bản lĩnh nghiêng trời lệch đất như các ngươi.”

“Điều này rất đơn giản, nội đan của muội có thể cho tỉ mượn dùng một ngày, tỉ chỉ cần nuốt nội đan của muội, là có thể có được ba phần tư lực lượng của muội, chỉ là nhớ kỹ, nhất định phải trở về trong mười hai canh giờ, nhổ nội đan ra trả lại cho muội.” Tự Diệu hướng về phía ta, nghịch ngợm mà chớp chớp mắt.

Ta sửng sốt một chút, “Không sợ ta tham lam nội đan của muội ư?”

Tự Diệu nhún nhún vai, vẻ đương nhiên nói: “Tỉ sẽ tham lam sao?”

Ta rất muốn nói là, bản thân ta đang nóng lòng muốn thoát khỏi tình cảnh này, do đó cũng là một nữ nhân có lòng tham, nếu nuốt nội đan của nàng rồi, cảm nhận được sức mạnh này, rất có thể giống như Lưu Bị mượn Kinh Châu, có mượn mà không trả.

Nhưng mà không biết vì sao, đối mặt với cặp mắt sâu thẳm khó dò kia của Tự Diệu, ta lại như ma xui quỷ khiến mà lắc đầu.

Tự Diệu thấy ta như thế, vừa cười vừa rút ra từ ống tay áo một cái đĩa, vừa gặm vừa nói:

“Hãy tin tưởng muội, nếu tỉ thật sự tham lam nội đan của muội, tuyệt đối sẽ sống không bằng chết.”

“Cho dù là đối với những nữ tử không thèm để ý đến tướng mạo của mình, cũng tuyệt đối không muốn mang theo một thân thể nửa người nửa thú mà sống trên đời đâu.”

Ta rùng mình khi nghe thấy ngụ ý của Tự Diệu.

Theo bản năng muốn từ chối việc này, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt bị đốt một nửa của Hồng Nương.

Lời từ chối ở trong miệng quay trở lại, khi nói ra lại thay đổi thành: “Được rồi, ta đi!”

Nhưng rất nhanh ta đã hối hận rồi.

Hồng nương mang theo khuôn mặt đau đớn, lại nói một câu long trời lở đất.

“Nếu vị tiểu thư này đồng ý rồi, Tự cô nương, ngươi mau hôn nàng ấy đi, mau hôn nàng ấy đi! Tỉ tỉ của ta không chờ được nữa!”

Hả?

Ta mở to hai mắt, khiếp sợ mà nhìn Tự Diệu.

Tự Diệu cong lên khoé môi, nhướng mày, nụ cười tươi tắn lại mang theo chút tà khí không giống người, “Nội đan phải lấy bằng miệng mới không tổn thất tinh khí trong người.”

“Từ từ, ta còn chưa nghĩ kỹ…”

Sau khi nội đan vào trong bụng ta, trong đan điền bốc lên một luồng khí nóng.

Ta không cần sờ cũng có thể cảm thấy da mặt nóng bỏng.

Nói như thế, giờ phút này khuôn mặt của ta đã đỏ như tôm luộc rồi.

Ta nhìn Hồng Nương.

Hồng Nương cúi đầu, nhưng nửa khuôn mặt còn hoàn hảo của nàng rõ ràng là đang cười trộm.

Ta lại nhìn Tự Diệu.

Tự Diệu bình tĩnh nói: “Việc quá gấp, tỉ tỉ coi như bị ta cắn một miếng đi!”

Hai cái đồ vô sỉ này, rõ ràng là lừa Lý Cẩn ta.

Ta tức giận đẩy cửa mà đi!

Sau đó lại vòng trở về.

“Ta còn chưa từng ra khỏi phủ Xương Bình Hầu, không biết đường, “Ta túm bức tranh trên mặt đất lên, ý bảo Hồng Nương chui vào, “Ngươi dẫn đường cho ta.”

Rời đi chủ viện rất lâu, vẫn còn có thể nghe được tiếng cười to làm càn của Tự Diệu.

Ta chỉ hận vì sao phòng bếp lớn khi mua đĩa không mua cái đĩa sắc cạnh một chút.

Tốt nhất có thể khiến cho nàng bị nghẹn không nói ra lời!


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.