Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 10: Chương 10



Vừa mới tới cửa, ta đã nghe thấy một giọng con gái nghẹn ngào: “Tự cô nương, cầu xin ngài cứu tiểu thư nhà ta đi!”

Ta dừng bước chân, dựng lỗ tai lên, im lặng nghe.

Tự Diệu từ đầu tới cuối đều không mở miệng.

Giọng nữ kia thấy Tự Diệu không đáp lời, nghẹn ngào hơn: “Nếu không phải thật sự không có cách nào khác, ta sẽ không cầu đến chỗ ngài… Tiểu thư nhà chúng ta, cũng coi như là thanh mai của ngài, ngài không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu…”

Tự Diệu không đáp lời, chỉ là răng rắc răng rắc mà ăn cái gì đó rất giòn.

Trong lòng ta lại có một ngọn lửa nhỏ bốc lên, đốt cháy toàn bộ lồng n.g.ự.c của ta, trong lòng ta cảm thấy vô cùng chua xót.

Để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, ta đối xử với Tự Diệu cũng có thể coi là cẩn thận tỉ mỉ, có thể trong phạm vi mà mình che chở, là toàn lực mà đào tim đào phổi ra rồi.

Nàng đã trở thành thiếp thất của ta, gần đây gạt ta đi mượn bát đĩa ở phòng bếp lớn, bị Liễu nhị tẩu bẩm báo trước mắt ta mới biết nàng gặp chuyện. Thứ hai, nàng, nàng, sao có thể có liên quan không rõ ràng với thanh mai chứ…

“Cũng không biết là nơi này Diệu Diệu có khách, có lẽ là ta đường đột.”

Ta giận dữ, dứt khoát mở miệng nói rõ.

Thậm chí, để công khai biểu lộ địa vị của mình, thay đổi xưng hô với Tự Diệu.

Động tĩnh trong phòng không còn nữa, còn yên tĩnh hơn cả trước mộ của trưởng tỉ và nhị tỉ của ta nữa.

Giả c.h.ế.t ư?

Tự Diệu, cái tốt không học, lại học nam nhân giả c.h.ế.t với người thân cận hay sao?

Ta cười lạnh đẩy cửa đi vào, sau đó, bị cảnh tượng thần kỳ trước mắt làm cho đứng im tại chỗ.

Trên mặt đất rơi một bức vẽ, người con gái trong bức hoạ ở bên trái, búi tóc song nha, cài thoa bạc hình hoa mai, váy áo đỏ rực rỡ.

Hừng hực khí thế, như cẩm như mây.

Nhưng không xứng đôi với quần áo tinh mỹ của nàng, là nửa khuôn mặt đã bị cháy đen.

Giống như bị lửa đốt, lại giống như bị thiên lôi đánh.

Nửa khuôn mặt còn lại da trắng như tuyết, chậm rãi chảy nước mắt, từng giọt từng giọt chảy ra giấy vẽ.

Nhưng nước mắt đó vừa ra khỏi bức tranh đã bị bốc hơi thành một làn khói trắng, sau đó không thấy nữa.

Tự Diệu đang ngồi ở trên giường, hai má căng phồng, trong tay còn cầm nửa cái đĩa sứ men màu xanh. Nhìn kỹ, bên cạnh đĩa còn có hai dấu răng.

Tự Diệu… nàng không phải là người.

Ít nhất những người mà Lý Cẩn ta biết đều không có thói quen ăn đĩa.

Nhận ra được điều này, hộp đồ ăn trong tay ta nháy mắt rơi xuống, phát ra một tiếng trầm đục, bánh quẩy nhân thịt lăn đầy đất.

“Tỉ tỉ, tỉ nghe ta giải thích…”

Tự Diệu thấy thế, vội vàng vỗ vỗ ngực, gian nan mà nuốt xuống cái đĩa trong miệng, cảm xúc kinh hoàng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Giải thích cái gì?”

Ta nhìn chằm chằm về phía Tự Diệu, ngoài miệng càng không bỏ qua.

“Giải thích sự thật ngươi là yêu quái, hay là giải thích ngươi không có thanh mai?”

Tự Diệu từ trên giường đi tới trước mặt ta, trong tay cầm cái đĩa ăn dở, nhỏ giọng giải thích với ta:

“Ta không phải là yêu quái, ta là thực giả.”

“Thực giả ư?” Ta nhướng mày hỏi lại.

Tự Diệu gật đầu, lặp lại một lần nữa: “Thực giả (9).”

“Người ăn ngũ cốc, ma quỷ ăn hương khói.”

6.

Thực thuỷ giả ăn nước thì bơi giỏi và có thể hàn, thực thổ giả ăn đất không có tim và thông minh, thực mộc giả ăn gỗ thì mạnh mẽ, thực thảo giả ăn cỏ thì thiện mà ngu muội, thực diệp giả ăn lá thì có tơ như bướm, thực nhục giả ăn thịt dũng cảm mà hung hãn, thực khí giả ăn không khí thì thần minh mà thọ, thực giả ăn ngũ cốc thì thông minh mà c.h.ế.t yểu, bất thực giả không ăn gì thì bất tử thành thần.

(Hoài Nam Tử - Địa hình huấn)

7.

“Tộc của chúng ta tu luyện rất nhanh, Thiên Đạo vì muốn giữ cân bằng mới đưa ra hạn chế, sau khi cập kê trưởng thành mới có thể chính thức đi theo con đường thực giả.”

Tự Diệu khom lưng, chạy tới bánh quẩy nhân thịt rơi ra từ hộp đồ ăn, vừa ăn vừa nói.

“Sau khi tiến vào Trung Nguyên du lịch, lại gặp thuỷ tai ở Giang Nam, ta uống rất nhiều nước, tu thành thực thuỷ giả.

“Đồ sứ là tinh hoa của đất, cho nên ta cần phải ăn rất nhiều bát đĩa, để tu thành thực thổ giả.”

“Vì ăn quá nhiều đĩa bát, gây phiền toái cho tỉ tỉ rồi, rất xin lôi.”

Ta ngăn cản tay của Tự Diệu còn đang muốn nhặt bánh quấy tử mặt đất lên: “Cái đó bẩn rồi, quay đầu lại làm cho muội cái mới.”

Sau đó cười lạnh nói: “Được rồi, chuyện này coi như bỏ qua, vậy thì vị thanh mai trên mặt đất này thì sao? Ngươi lại giải thích cho ta một chút!”

Tự Diệu chuyển hướng đến bức vẽ trên mặt đất, ho nhẹ một tiếng.

“Chuyện này nói ra rất dài. Hồng Nương, hay là ngươi ra ngoài đi, giải thích cho tỉ tỉ một chút.”

Bức vẽ trên đất nghe theo lệnh của Tự Diệu, đứng thẳng lên.

Sau đó, một người con gái từ trong bức vẽ đi ra, “Hồng Nương tuân lệnh.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.