Rồng là một thần thú ở cấp bậc truyền thuyết, gần như không tồn tại được trong thời đại này, thậm chí đến hậu đại cũng không còn mấy loài có thể giữ được hình dáng uy phong nguyên bản.
Nhưng không một tu sĩ nào trên đời lại đi khinh thị rồng, bởi nó vẫn luôn là thần thú trong hàng ngũ Tứ Thánh Thú của Đạo Môn. Trong nhân gian, rồng cũng là biểu trưng cho khởi nguyên của nhân loại, không phải tự nhiên người nào người nấy cũng vỗ ngực tự xưng là con rồng đâu.
Chiếu theo tình huống này, thủy long không mạnh nhưng trong vô hình, nó lại khiến các tu sĩ khác phải e dè khi đối đầu với nó.
Gọi là ‘các’ bởi không chỉ có mình Hà Đạo Nhân, gần như tất cả các tu sĩ đơn độc nào lạc vào bên trong màn sương cũng sẽ đối đầu với một con thủy long cả.
Trong chốc lát, chiến trường an tĩnh đã trở thành một chiến trường thực sự, từng tiếng đấu pháp phát ra không ngừng ở tứ phía nhưng ngạc nhiên là không một ai có thể nghe thấy được, đồng thời khi di chuyển cũng không cách nào có thể gặp mặt nhau.
Màn sương này thật sự rất quỷ dị.
. . .
. . .
Tại một nơi nào đó trong màn sương.
Rầm!
Song chưởng va chạm vào nhau, cương phong tản ra tán loạn không ngừng, hai bóng người ngay lập tức văng ra phía sau rồi lùi lại mấy bước, trong đó có một người lùi nhiều hơn một bước.
“Không hổ danh là lục tiên sinh, thực lực của ngươi xác thực rất đáng sợ, ta nể phục”, Từ Hồng cười ha ha vài tiếng nói, ngữ khí tự tin không gì sánh được.
Người lùi nhiều hơn một bước kia tự nhiên là Hiên Minh, trên thân hắn vẫn hoàn hảo không chút thương tích nào, chỉ có ống tay áo phải tựa hồ đã có chút hơi nát ra.
Bọn hắn giao thủ với nhau cũng đã có nửa tiếng đồng hồ, song phương vẫn luôn bảo trì tình trạng quan sát nhau như thế này.
Hắn bình tĩnh quan sát Từ Hồng một chút rồi nói:
“Không nghĩ đến ngươi đột phá đỉnh phong cảnh nhanh như vậy”.
Từ Hồng thu nụ cười của mình lại rồi chém một đao sang một bên, tựa như đang vẩy máu đang dính ở trên, mà xác thực, thanh thái đao của hắn đang dính máu, chỉ là không biết đây là máu ai thôi.
“Ta chém người của Thư Viện, lục tiên sinh không phiền sao?”.
“Không sao, ta trực tiếp giết ngươi tại đây là được”, Hiên Minh nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, khí thế của hắn tăng mạnh, đại địa dưới chân hắn bắt đầu rung chuyển, Địa Khí nhanh chóng truyền lên gia trì cho thân thể của hắn, một cỗ hấp lực vô hình theo đó liền xuất hiện.
Sống lưng Từ Hồng đột nhiên có chút hơi lạnh lại, một bên thái dương nhịn không được đổ ra một giọt mồ hôi, đồng thời đáy mắt hắn cũng lóe lên chiến ý rất mạnh.
Hắn lập tức vung đao lên chém về phía trước, đao quang hùng hậu xé gió kêu lên một tiếng rít gào. Hiên Minh bình tĩnh nâng Sơn Hà Phủ lên rồi ngăn trở lấy một chiêu đao quang này.
Sơn Hà Phủ có lực phòng ngự rất mạnh, đao quang vừa chạm vào thôi là đã trực tiếp tiêu tán vào không trung rồi, đến một vết xước cũng không hề để lại.
Từ Hồng cũng không ngạc nhiên đối với tình huống này, hắn vẫn bình tĩnh triệu hồi đao khí ra tiếp tục tấn công. Hiên Minh vẫn như cũ, sử dụng Sơn Hà Phủ để đón đỡ, động tác trầm ổn không thừa thãi, hơn nữa đón đỡ theo thứ tự cũng rất chỉnh tề.
Từ Hồng không biết bằng cách nào Hiên Minh có thể tính toán được đao khí nào sẽ chém vào người hắn sớm hơn nhưng có thể chặn được hết đao khí của hắn thì thực lực tuyệt đối không chỉ biểu hiện ra như thế này.
Vờn qua vờn lại một hồi, Từ Hồng quyết định không dùng đao khí nữa, hắn nhanh chóng thu đao về cầm ngược sau lưng, mũi đao chĩa hướng lên trời rồi hạ thấp trọng tâm xuống.
Sau đó, hắn bật chân lao về phía trước như tên bắn, Hiên Minh nắm chặt lấy Sơn Hà Phủ trong tay rồi quan sát hắn lao đến.
Đối với người ngoài, tốc độ của Từ Hồng gần như không thể nào bị linh thức bắt kịp chứ đừng nói là dùng mắt nhìn. Bất quá Hiên Minh thì khác, ở trong mắt hắn, Từ Hồng vẫn luôn tồn tại rõ ràng như cũ.
Hắn lập tức xuất ra một phủ chém xuống phi thường nhanh, hai mắt Từ Hồng có chút hơi nhảy lên rồi xuất đao ra đón đỡ.
Oanh!
Một phủ chém xuống đè ép toàn bộ thân thể của Từ Hồng xuống dưới đất, mặt đất liền bị đánh nát thành một cái hố sâu, khói bụi tản ra khắp nơi đầy mịt mù.
Từ Hồng ho ra một ngụm máu, quanh thân được bao phủ bởi một lớp màn chắn bằng huyết quang cực kỳ cô đặc, một phủ của Hiên Minh gần như đã bị lớp màn chắn này chặn ở bên ngoài nên không thể gây thương tích sâu hơn được.
Bản thân Từ Hồng không nghĩ đến hắn lại bị một phủ chém thẳng xuống đất như thế này.
Không phải lục tiên sinh không thiên về tốc độ sao?
Tại sao lại xuất thủ nhanh đến thế?
Vô số câu hỏi xuất hiện ở trong đầu hắn nhưng không một ai có thể giải thích cho hắn được hết. Nhưng ăn phải một phủ này cũng không khiến hắn bại được, dù sao, hắn cũng là sát thủ giỏi nhất thế hệ này của Dạ Ma.
Bất quá, bây giờ hẳn là thứ hai thôi.
Hắn vung một tay ra đập thẳng xuống dưới đất, một luồng tử khí ngay lập tức bốc lên nghi ngút. Con ngươi Hiên Minh có chút hơi co lại rồi vội vàng bật nhảy lên rời khỏi hố sâu.
Từ Hồng nhân không gian đang bị thu hẹp này liền tốc hành lao lên chém ra một đao chiêu hùng hậu.
Chiêu này đánh ra rất bất ngờ, Hiên Minh còn chưa kịp thủ thế thì đã trực tiếp lãnh trọn một chiêu này rồi văng người ra bên ngoài.
Từ Hồng áp sát người hắn rồi xuất ra một cước đánh hắn bay ra xa, đồng thời mượn lực để giãn khoảng cách song phương.
Hiên Minh nhanh chóng lộn một vòng trên không trung để ổn định trọng tâm rồi an toàn tiếp đất. Một nửa y phục trên thân ngay lập tức bị chém rách đôi trượt dài xuống, để lộ ra nửa thân trên đầy rắn chắc.
Hơn nữa, trên thân hắn còn tồn tại một vết chém tương đối nông kéo dài từ vai phải xuống thẳng bụng dưới, trên đó như có như không tỏa ra từng đoàn hắc khí của tử vong. Mi tâm hắn có chút hơi nhăn lại.
Vậy mà bị thương rồi?
Từ Hồng này không đơn giản.
Cùng lúc đó, ẩn sau tấm Kim Diện kia, Từ Hồng cũng đang ngạc nhiên không biết phải dùng từ gì cho hợp lý để miêu tả tâm tình của hắn bây giờ.
Một chiêu đó tuy không phải thần thông nhưng cũng được gia trì không ít tử vong ý cảnh, người khác trúng phải một chiêu này là đủ trọng thương tróc da tróc thịt, tệ hơn cũng bị mất nửa cái mạng.
Ấy vậy mà thân thể Hiên Minh chỉ đơn giản xuất hiện một vết chém thông thường như vậy.
“Xem ra tạo nghệ luyện thể của hắn có thể sánh ngang với Thạch Nhân rồi”, Từ Hồng thầm nhủ ở trong lòng, ánh mắt hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Tu sĩ luyện thể từ trước đến nay vẫn luôn phiền phức như vậy, đánh không dễ, giết lại càng khó.
Đồng dạng Hiên Minh cũng thế, nhưng so với Từ Hồng thì hắn lại có chút lo lắng hơn chút đỉnh. Hắn nhận ra một chiêu vừa rồi có chứa đựng tử vong ý cảnh nên không sớm thì muộn, quá trình xâm thực nhất định sẽ diễn ra.
Vì vậy, nhân lúc trước khi đối phương tấn công, hắn đã âm thầm điều động Địa Khí ở trong người lên để trấn áp tử vong ý cảnh xuống rồi tìm cách hóa giải sau.
Sau đó, hắn đặt Sơn Hà Phủ xuống dưới đất rồi buộc tóc bản thân lên cao, hai mắt đầy cương nghị nhìn về phía Từ Hồng nói:
“Lên đi, cho ta biết thực lực của đệ nhất sát thủ Dạ Ma là như thế nào”.
Nghe vậy, chiến ý của Từ Hồng hừng hực lên như núi lửa phun trào, thanh thái đao đỏ như máu của hắn ngay lập tức chém ra hàng loạt đạo quang ép về phía trước, đồng dạng, trên thân hắn như có như không bùng nổ ra một cỗ đại thế phi thường đáng sợ.
Đao thế!
Hiên Minh híp mắt lại, Đại Địa chi thể phát động, khí tức rợn người ngay lập tức phát ra từ trong cơ thể hắn, mặt đất rung chuyển không ngừng.
Một phủ bổ ra, hàng loạt chông đá ngay tức khắc phá đất đâm lên phá hủy từng đạo đao quang một.
Thân ảnh của Từ Hồng như quỷ mị lướt đi xuyên qua các kẽ hở của chông đá rồi chém thẳng xuống người Hiên Minh.
“Thần Thông - Mạn Sát Đao”.
Hàng loạt hắc khí xuất hiện trong không khí nhanh chóng tụ hội về thanh thái đao rồi chém ra một đạo hắc quang. Hắc quang tỏa ra khí tức tử vong phi thường mạnh, làm cho màn sương trắng xung quanh tản ra rồi tiêu biến dần đi mất.
Đối diện với một chiêu này, Hiên Minh vẫn bình tĩnh như cũ, một tay nắm chặt Sơn Hà Phủ rồi chém thẳng về phía trước, đại địa rung chấn không ngừng.
“Thần thông - Đại Thạch Minh Thương”.
Theo đó, một ngọn thương bằng đá khổng lồ ngay tức khắc phá đất đâm thẳng về phía trước, hắc quang bị đâm vỡ ra thành hai, đồng dạng, thương đá cũng bị khí tức tử vong xâm thực đến không còn một mảnh. Hắc vụ tán loạn khắp nơi.
Từ Hồng nhanh chóng lao người xuyên qua hắc vụ rồi tiếp tục xuất đao chém tiếp, đao thế bùng nổ, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện hư ảnh một thanh đao máu treo giữa trời, huyết khí tỏa ra mạnh kinh khủng.
Đối mặt với huyết khí này, mi tâm Hiên Minh có chút hơi co lại, hắn bất giác nhìn xuống vết thương ở trên người mình, nơi đó vốn tồn tại hắc khí trào ra nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm cả tình trạng rỉ máu.
Lấy tri thức của hắn sao lại không nhận ra được chứ, thanh đao máu ở trên đầu Từ Hồng kia là một loại thần thông thoát thai từ sát chi ý cảnh.
Hai loại ý cảnh chết chóc nhất cùng tề tại một thân, Từ Hồng xác thực xứng đáng là đệ nhất sát thủ thế hệ trẻ.
Bất quá Hiên Minh cũng không quá ngại chuyện này, sinh mệnh lực của hắn rất mạnh, chí ít có thể chịu đựng được trong sáu canh giờ tới.
Nghĩ đến thế, hắn từ tốn hít vào một hơi thật sâu để bình ổn, tu vi Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều đỉnh phong tỏa ra ngút trời, sau lưng hắn cũng dần hiện lên hư ảnh một ngọn núi khổng lồ.
Luận tu vi, Từ Hồng mạnh hơn một bậc nhưng luận khí thế, Hiên Minh mạnh hơn hẳn một đầu. Hư ảnh ngọn núi này còn lớn gấp ba, gấp bốn làn hư ảnh thanh đao máu treo giữa trời kia.
Chưa kể hai chân hắn còn đang chạm đất, trong môi trường không ai có thể phi hành được thì hắn tuyệt đối nắm giữ một lợi thế không người nào sánh nổi.
Từ Hồng bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt, cứ ngỡ chỉ có một mình Hiên Minh thì hắn còn xử lý được nhưng không ngờ vị lục tiên sinh này còn ẩn giấu sâu đến thế.
Nhưng nếu bảo hắn sợ thì bỏ đi, hắn chẳng sợ chút nào cả, ngược lại ham muốn giết chết Hiên Minh ở trong người lại còn mạnh thêm không biết bao nhiêu lần.
Hắn quát dài lên một tiếng rồi chém đạo đao máu kia xuống. Không khó sát na một tiếng đầy khoa chịu, huyết khí bùng nổ hoá thành một cơn sóng triều ùa quét.
Hiên Minh ở đối diện cũng xuất thủ, hắn ném Sơn Hà Phủ lên trên trời rồi niệm pháp quyết, theo đó, Sơn Hà Phù liền xoay thành một vòng tròn rồi tỏa ra một cỗ hấp lực phi thường kinh người.
Đạo đao máu kia chém về phía hắn nhưng vì cỗ hấp lực này quá mạnh nên đao lập tức liền chuyển hướng chém về phía Sơn Hà Phủ.
Oanh!
Va chạm nhanh chóng diễn ra, cương phong cùng huyết khí tỏa ra tán loạn, màn sương mỗi lúc một mờ dần đi rồi hiện rõ ra quang cảnh ở xung quanh.
Từ Hồng đưa một tay lên chắn cương phong, lớp màn chắn huyết quang ấy một lần nữa lại hiện lên. Nhưng giữa lúc này, dị biến phát sinh.
Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người, không ngờ lại là Hiên Minh.
Oanh!
Một quyền nhanh chóng đánh ra, lớp màn chắn huyết quang đó lập tức vỡ nát thành từng IIG8Rb mảnh, thân ảnh Từ Hồng liền lùi ra sau vài bước. Hắn nhanh chóng ổn định thân mình rồi vung thanh thái đao ra chém đè lên vết thương trước đó của Hiên Minh.
Nhưng Hiên Minh không quản, hắn giẫm chân thật mạnh xuống dưới đất rồi lao đến cận thân Từ Hồng. Hư ảnh ngọn núi kia lại hiện ra, một quyền ngay lập tức đánh ra vào giữa ngực.
Rầm!
Từ Hồng mở to mắt phun ra một ngụm máu tươi, một tiếng răng rắc của xương gãy liền vang từ trong thể nội. Thân hình hắn như diều đứt dây văng ra phía sau càn quét hết cả một cánh rừng.
Hắn chật vật đứng dậy dựa thân vào một gốc cây gần đó, bộ hắc y ở trên người rách đến tơi tả, xung lực từ một chiêu vừa rồi quả nhiên rất mạnh. Nhất là ở phần ngực áo, giờ đây chỗ đó đã là một mảng ngực nát chảy đầy máu tươi.
Từ Hồng không ngờ rằng, nhiều năm làm nhiệm vụ ám sát như vậy lại đụng độ đến một đối thủ khó chơi đến như thế.
Lục tiên sinh không hổ danh là học sinh của Phu Tử.
Danh bất hư truyền.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế