Danh hiệu ‘thiếu chủ’ không phải chỉ để gọi bình thường, nó còn là dấu mốc quan trọng chỉ điểm ra người đứng đầu kế tiếp của một thế lực.
Thiếu chủ tại đại tông môn có địa vị ngang ngửa với Thái Tử của Hoàng Triều nhưng lại mang ý nghĩa chênh lệch khá xa, Thái Tử có thể đổi nhưng thiếu chủ thì không.
Tại Thư Viện, danh hiệu thiếu chủ không tồn tại nhưng lại có đại tiên sinh. Nếu không quản quan hệ của tam đại tộc Thư Viện thì đại tiên sinh nhất định sẽ trở thành Phu Tử đời kế tiếp. Thậm chí ở trong mắt Hiên Minh, Nhậm Trác Nhiên chắc chắn sẽ thành Phu Tử.
Bởi hiện nay, hắn chính là đệ tam nhân của Thư Viện, tu vi cao thâm không cách nào đo lường được. Tam đại gia chủ cũng không thể mạnh hơn hắn được.
Khương Hy xưng mình là thiếu chủ thì chỉ cần không ngã giữa đường, tương lai hắn nhất định là tông chủ của Thiên Nguyệt Tông.
Tin này đúng thật là rất lớn, Hiên Minh không nghĩ bản thân mình lại nghe được một tin động trời như thế này.
Khương Hy cũng không ngạc nhiên khi thấy biểu hiện này của Hiên Minh, bởi lúc đầu hắn cũng ngạc nhiên không kém đâu, trong trường hợp tông môn bình thường thì vị trí thiếu chủ này rất dễ kéo theo cừu hận cùng sự chú ý, không đoản thọ đã là may.
Cũng may Thiên Nguyệt Tông từ vạn năm trước đã sớm chia thành hai phe thế lực, một phe chủ, một phe thứ.
Phe của Bạch Chân nắm hết toàn bộ truyền thừa hạch tâm của Thiên Nguyệt Tông nên tự nhiên là phe chủ, chưa kể đi theo lão toàn là đại năng nằm ngoài Nguyên Anh cảnh. Một người tùy tiện vung tay thôi cũng đủ hủy diệt hết toàn bộ phe còn lại rồi.
Khương Hy theo phe chủ, bản thân cũng đã cầm tận ba truyền thừa hạch tâm, chỉ còn thiếu mỗi Thiên Nguyệt Thượng Linh trong tay tông chủ nữa là hắn hoàn toàn nắm được căn cơ của Thiên Nguyệt Tông ở trong tay.
Nếu để phe thứ biết hắn đang cầm truyền thừa hạch tâm thì đảm bảo sẽ cất lên một hồi mưa gió máu tanh, một đường chạy trốn mệt bở hơi tai.
. . .
“Ngươi hài lòng với câu trả lời không?”, Khương Hy truyền âm nói.
Hiên Minh trầm mặc một chút rồi gật đầu, hắn còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng lời còn chưa kịp truyền âm thì đã tự mình thu lại rồi.
Bởi La Huyền Tử đã trở về.
Khương Hy đưa tay ra phủi một ít bụi đất ở trên y phục rồi đứng dậy vươn vai, hắn hướng cả hai người nói:
“Ban nãy ta phá phù trận tự nhiên không tránh được ánh mắt của người ngoài, hai ngươi trở về sớm giải thích một chút”.
“Ngươi muốn đi đâu?”, Hiên Minh nói.
Kêu hai người bọn hắn trở về cũng đồng nghĩa với việc Khương Hy không đi theo, đã không về thì rốt cuộc sẽ đi đâu?
La Huyền Tử cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt biểu thị giống với Hiên Minh, cũng đang hỏi hắn muốn đi đâu.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Ta không muốn tiếp xúc với Diệp Vân Hy, nên tạm thời sẽ tránh mặt một chút”.
Nghe vậy, La Huyền Tử liền gật nhẹ đầu, biểu thị đã hiểu, ngoài ra cũng không có ý muốn hỏi thêm. Hắn cũng giống như Khương Hy, không thích chạm mặt với Diệp Vân Hy hay bất cứ người nào thuộc Quan Nhân Các.
La Huyền Tử không mẫn cảm như Khương Hy nhưng trực giác của hắn rất mạnh, hắn không thích con người một phần cũng là vì trực giác bảo rằng hắn đừng tiếp xúc, lâu ngày tự nhiên thân thuộc với loại cảm giác này.
Về phần Hiên Minh, hắn tin được mới là lạ, sắc mặt của hắn lập tức đen lại ngay khi nghe câu đó của Khương Hy nhưng cũng nhanh thu liễm hết về rồi gật đầu.
Trước khi đi, hắn còn âm thầm truyền âm để hỏi ngọn ngành bất quá Khương Hy lại không đáp lại, thay vào đó chỉ khẽ mỉm cười rồi quay lưng bước vào trong bóng tối.
Hiên Minh quản quá nhiều, gọi thẳng ra là quá phận nên Khương Hy cũng không nói thêm làm gì, hỏng hết kế hoạch của hắn.
Ban nãy Độc Phong Trùng Chúa cho hắn biết một thông tin đủ rúng động toàn bộ Huyền Đô Đại Lục, đó là Thượng Dao Thiên Trì có chủ nhân.
‘Người’ này được gọi là Thánh Mẫu, hơn nữa còn đang trong thai kỳ giai đoạn cuối, sắp hạ sinh. Nếu xâu chuỗi lại các sự kiện kỳ quái diễn ra ở trong này từ đầu đến giờ thì cũng có chút hợp lý.
Bất kỳ sinh vật nào trên đời này đều mẫn cảm đối với thời thai kỳ, khi ấy , sinh vật đó sẽ hung dữ hơn rất nhiều so với lúc bình thường.
Thánh Mẫu lại càng nhạy cảm cùng hung dữ hơn, dù sao nghe Độc Phong Trùng Chúa nói thì sự tồn tại của ‘nàng’ có thể ảnh hưởng đến sự tồn tại của Thượng Dao Thiên Trì nên cá nhân Khương Hy đương nhiên không muốn ‘nàng’ gặp chuyện.
Thượng Dao Thiên Trì sụp đổ thì hắn cũng chết không toàn thây, hắn chết thì Tuyết Lam cũng chết. Cả hai bọn hắn cùng chết thì đại kế cũng chết theo, nói chung mạng sống của hắn kéo theo rất nhiều hệ lụy.
Vì vậy hiện nay hắn đang tiến thẳng về khu vực hạch tâm trước để đàm phán với Thánh Mẫu, còn về CiFXD phần làm sao hắn biết được chỗ của ‘nàng’ thì không có gì khó.
Độc Phong Trùng Chúa dẫn hắn đi là được, trước đó khi giải trừ đám xích hồng quang kia thì hắn đã âm thầm để một vài hồng vụ bám lên trên người nó. Nó đi đâu thì hắn tự nhiên sẽ biết được thôi.
Mặt khác, để tránh cho nó nghi ngờ thì hắn không vội đuổi theo, thay vào đó lại dây dưa với Hiên Minh thêm vài phút rồi mới quyết định di chuyển.
Độc Phong Trùng Chúa đã mất đi bầy Độc Phong Yêu của mình thì lớp phòng thủ cho Thánh Mẫu cũng đã giảm đáng kể, nó chắc chắn sẽ chạy đến chỗ của Thánh Mẫu để báo cáo sự việc.
Khương Hy vận dụng Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ rất thuần thục nên hắn có thể lách mình qua được những con yêu thú đi tuần hành khác ở trong khu vực hạch tâm.
Lại nói về khu vực hạch tâm thì nơi này cũng không khác khu vực nội vi là bao, quang cảnh không có gì đặc biệt lắm ngoại trừ việc không gian tựa hồ có chút sáng sủa hơn.
Mặc dù bây giờ là ban đêm nhưng không gian của khu vực hạch tâm quả thực rất sáng, so với ban ngày còn muốn sáng hơn vài thành là ít.
Mặt khác, yêu thú xuất hiện ở trong khu vực hạch tâm yếu nhất cũng là đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú, còn lại đều là Giả Đan yêu thú, Giả Đan Trùng Yêu trở lên cả.
Đội hình này xác thực đe dọa đến chín thành tu sĩ tiến nhập Thượng Dao Thiên Trì rồi. Hơn nữa, toàn bộ yêu thú cùng Trùng Yêu cao giai đều tập trung hết về khu vực hạch tâm thế này nên chả trách Khương Hy thấy khu vực nội vi tựa hồ có chút hơi yên bình.
Ban đầu còn chút hơi ngờ ngợ chứ giờ thì mọi chuyện đã rõ mười mươi rồi, tất cả bọn chúng tụ hội về khu vực hạch tâm là để bảo vệ Thánh Mẫu sắp hạ sinh.
Khương Hy tiếp cận đến khu vực hạch tâm thì nửa bước khó đi bởi số lượng yêu thú cùng Trùng Yêu có chút hơi nhiều, cảm ứng bầy đàn cũng mạnh mẽ ngoài dự liệu.
Tuy rằng tất cả đều không cùng chủng loại nhưng chí ít đều là thú tộc cùng trùng tộc, sơ sẩy một chút thôi là gặp vây công ngay.
Hắn cẩn thận hít vào một hơi, Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ thôi động đến tận cùng, đồng thời hắn cũng vận dụng thêm tàng chi ý cảnh để che lấp đi sự tồn tại của mình.
Hắn từ tốn bước đi từng bước một vào sâu bên trong khu vực hạch tâm, mỗi một bước chân đều nhẹ đến mực điểm, không một tiếng động nào có thể phát ra được cả.
Yêu thú đi ngang qua hắn dù có thấy thì cũng chỉ đưa mắt nhìn một chút rồi thôi, tuy hắn ở trước mặt nhưng trong mắt bọn chúng, hắn lại là không khí, vì vậy mới có thể an nhàn thoát được một kiếp.
. . .
. . .
Nửa canh giờ sau.
Khương Hy dựa người vào một gốc cây, mồ hôi nhễ nhại khắp người, từng hơi thở nặng nhọc đua nhau thở ra liên tiếp. Sau đó, hắn hít vào một hơi thật sâu, pháp lực thôi động để tẩy đi hết số mồ hôi này rồi ăn một viên đan dược khôi phục.
Vượt qua được biển yêu thú kia thì bây giờ Khương Hy đã tiến vào một nơi cực kỳ sâu, nơi này không có yêu thú hay Trùng Yêu nào cả, chỉ có một mảnh rừng xanh bát ngát mà thôi.
Hơn nữa nơi này còn sở hữu mật độ sinh mệnh lực cao dọa người, thậm chí hắn còn có tự tin có thể ngưng tụ Sinh Mệnh Thủy dựa vào số sinh mệnh lực này.
Sinh Mệnh Thủy có tác dụng kinh người như thế nào thì không cần phải nói nữa, xem như rơi vào trạng thái gần chết thì nó vẫn đủ sức kéo về một mạng.
Mặt khác, sinh mệnh lực hùng hậu như thế này cũng đồng nghĩa với việc Thánh Mẫu đang ở rất gần với hắn.
Từng tiếng phập phồng phập phồng ở trong lồng ngực cứ vang lên liên hồi, hắn nhịn không được đưa tay lên để tự mình trấn an. Đã lâu lắm rồi hắn mới gặp lại áp lực như thế, Thánh Mẫu tuyệt đối là một tồn tại phi thường đáng sợ.
Trong suy nghĩ của hắn, Thánh Mẫu cùng Tuyết Đế có lẽ là tồn tại cùng cấp bậc với nhau, đều là tồn tại bậc phi thăng.
Nhưng cùng lúc đó, hắn lại không cho là thế, bởi nếu phi thăng thì tại sao lại còn ở đây?
Trong đầu hắn bây giờ thật sự rất loạn, hắn có hàng đống giả thiết nhưng lại không có cái nào có thể khiến hắn hài lòng cả.
Suy nghĩ một hồi, hắn liền đưa tay lên vò đầu một chút, mái tóc dài liền rối hết cả lên, sợi dây buộc tóc ở trên đầu theo đó liền tuột ra rồi rơi xuống đất.
Khương Hy nhanh tay lấy nó lên trở lại rồi nhìn ngắm một chút, nội tâm cũng dần dần bình lặng lại, hắn liền mỉm cười một cái rồi tiếp tục đi tiếp, đồng thời cũng dùng sợi dây đỏ đó để buộc lại tóc của mình.
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, hắn đã đến đây đàm phán, vậy thì can đảm đối mặt với Thánh Mẫu thôi.
Đương nhiên, nửa đường sau của hắn cũng không phải đi một mình nửa, bởi đã có kẻ đến đón hắn rồi. Hắn vừa đi không đến năm mươi bước thì kẻ đó đã xuất hiện, vừa vặn lại là người quen.
Khương Hy ngẩng đầu lên nhìn sáu cái cánh tung bay kia một chút rồi nói:
“Không cần phải nhìn ta bằng ánh mắt thù địch đó đâu”.
Kẻ đến đón là Độc Phong Trùng Chúa, hơn nữa tâm trạng của nó bây giờ cũng không được tốt lắm, khí tức nửa bước Kim Đan tỏa ra không hề có chút khái niệm giấu giếm nào, khả năng cao là nó đã phát hiện ra bản thân mình bị gài bẫy rồi.
“Ngươi dám lừa bản vương?”, nó gằn lên từng chữ một tựa như kinh lôi.
Khương Hy lắc đầu đáp:
“Ta không lừa ngươi, ta thả ngươi đi đúng như giao dịch của chúng ta”.
Độc Phong Trùng Chúa hạ cánh xuống đất, sáu cái cánh sau lưng liền thu lại nhưng lớp giáp tím đen kia thì vẫn còn ở đó, hiển nhiên, nó vẫn còn tức giận, nó nói:
“Tiểu tử, bản vương thả cho ngươi một con đường sống, ngươi còn không biết coi trọng, muốn đến đây tìm chết sao?”.
Vừa nói, sát khí của Độc Phong Trùng Chúa dần dần tản ra bên ngoài rồi ép về phía trước. Sát khí của nó rất nhiều, nhiều hơn Khương Hy không biết bao nhiêu lần.
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh như cũ, gương mặt hắn không có chút biến sắc nào cả, đôi mắt hoàng kim kia lay động một hồi rồi nhìn thẳng vào Độc Phong Trùng Chúa trước mặt, hắn nói:
“Ta muốn làm giao dịch với Thánh Mẫu”.
Nghe vậy, Độc Phong Trùng Chúa bật cười một tiếng đầy vang động, cây cối xung quanh chịu ảnh hưởng liền đua nhau rụng lá không ngớt, nó cười nhạo đáp lại:
“Tiểu tử, đừng quá xem trọng mình, Thánh Mẫu không phải tồn tại ngươi muốn gặp là gặp được”.
Khương Hy thở dài một hơi, đến cùng vẫn là không thể nói chuyện, hắn nói:
“Vậy sao? Thật đáng tiếc”.
Vừa dứt lời, thân hình của hắn ngay lập tức liền biến mất, hư ảnh vầng trăng khuyết đột nhiên xuất hiện ở ngay một bên đầu của Độc Phong Trùng Chúa, nó vội vàng quay đầu sang ngó thì trước mắt đã là một cái chân rồi.
“Thiên Nguyệt Thoái Phá - Khuyết Nguyệt”.
Oanh!
Độc Phong Trùng Chúa gầm lên một tiếng, toàn thân liền văng sang một bên rồi càn quét hết cả một cánh rừng, động tĩnh phi thường lớn. Từng tiếng đổ gãy của cây cối phát ra liên tục không dừng.
Một chiêu bất ngờ này xác thực rất mạnh nhưng vẫn không đủ hạ Độc Phong Trùng Chúa, nó nhanh chóng ổn định bản thân lại rồi rống lên một tiếng để báo hiệu cho những con yêu thú khác.
Nhưng đáng tiếng, tiếng gầm của nó không phát ra một chút âm thanh nào cả.
“Thần Thông - Thiên Địa Vô Thanh”.
Khương Hy mượn Nhân Gian Hành Tẩu lướt về phía trước, trên tay đã sớm họa xong mấy đạo phù rồi ném về phía nó.
Bạo Tự Phù!
. . .
. . .
PS: Hôm nay 3c, cầu TẶNG GẠCH xây nhà.
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế