Cách đây không lâu, Khương Hy chứng kiến đợt thú triều đầu tiên kể từ lúc bước vào Thượng Dao Thiên Trì, khi đó, nguyên nhân chính là một tiếng gầm của yêu thú.
Nhưng hôm nay hắn nhận ra bản thân hắn đã lầm, đó không phải tiếng gầm của yêu thú mà là tiếng gầm của Độc Phong Trùng Chúa. Chính nó mới là nguyên nhân dẫn đến thú triều.
Khương Hy đình chỉ khôi phục lại, hắn nhanh chóng dùng Nhân Gian Hành Tẩu lướt về phía trước tiến vào sâu bên trong khu rừng, ngay 3Mtzh khi hắn vừa đến nơi thì hai trong số đám hộ vệ đã chết, hai con còn lại thì thương tích đầy mình.
Đồng dạng trên người Hiên Minh cùng La Huyền Tử cũng có đôi chút nhưng không đáng kể, xây xát cùng thương tích chưa bao giờ được đứng cùng với nhau.
Cả hai cũng nhận ra Khương Hy đến, tuy rằng có hơi ngoài ý muốn nhưng cũng không sao, ba người cùng đánh thì trận này sẽ xong sớm hơn dự định nhiều.
Hai con Độc Phong Yêu hộ vệ phát hiện hắn đến thì bộ dáng cũng có chút khẩn trương lên, linh tính của bọn chúng không thấp, dự đoán được tình huống cũng không phải chuyện lạ.
Hiên Minh cùng La Huyền Tử đã đủ mang áp lực đến cho bọn chúng, thêm Khương Hy vào nữa chỉ khiến cho tình huống càng thêm tệ.
Một con hộ vệ liền ngửa đầu lên rống một tiếng tựa như muốn gọi trợ giúp từ bầy Độc Phong Yêu nhưng đáng tiếc, không một con nào đến cả.
Khương Hy không muốn mất thời gian, hắn nhanh chóng họa một đạo Trảm Tự Phù ra chém thẳng về phía trước. Hồng quang mang theo lý niệm ‘trảm’ của Thiên Nguyệt Cửu Trảm chứa đầy sát cơ.
Con Độc Phong hộ vệ đó rống lên một tiếng rồi vung trảo ra đáp trả.
Oanh!
Va chạm diễn ra, cương phong tán loạn, mấy gốc cây ở gần đó chịu dư lực của Trảm Tự Phù liền bị chém thành hai nửa.
Độc Phong hộ vệ lùi ra sau vài bước, sau đó, nó liền tung cánh ra rồi bay lên trên bầu trời, đồng dạng con còn lại cũng thế.
Khương Hy nói:
“Ta sẽ canh chừng Độc Phong Trùng Chúa, còn lại giao cho hai ngươi”.
“Được”, La Huyền Tử cùng Hiên Minh đồng thanh đáp.
Sau đó, bọn hắn liền lao về phía Độc Phong hộ vệ, từng tiếng đấu pháp theo đó liền vang ra liên hồi.
Khương Hy nhìn về phía Độc Phong Trùng Chúa, linh nhãn chiếu rọi lên người nó không hề giấu giếm. Dưới con mắt của hắn, thể nội của nó chứa quá nhiều linh lực, hiển nhiên, đẳng cấp không hề dưới Độc Bộ Tử Điểu trước đó.
Nguyên bản, Độc Phong Trùng Chúa chắc chắn là Trùng Vương.
Hắn bất giác nghĩ đến hai con hộ vệ kia có khi nào nguyên bản lại là Trùng Soái không nên cũng thử dùng linh nhãn để kiểm tra.
Bất quá lại để hắn thất vọng rồi, thực lực chân chính của mấy con hộ vệ này không ngờ lại đúng là tiếp cận Kết Đan cảnh.
Hắn đưa mắt về Độc Phong Trùng Chúa một chút rồi truyền âm:
“Cứ mỗi lần Thượng Dao Thiên Trì mở ra là ngươi lại hi sinh một nhóm hộ vệ như thế này sao?”.
Độc Phong Trùng Chúa không đáp, nó chỉ phát ra mấy tiếng gầm gừ gầm gừ nhìn Khương Hy thôi. Thấy vậy, hắn liền lắc đầu truyền âm tiếp:
“Dù gì cũng là Trùng Vương, đừng làm mất mặt mình đến thế. Mặt khác, tính khí của ta không tốt thì có thể cho ngươi đi gặp Độc Bộ Tử Điểu bất cứ lúc nào đấy”.
Tiếng gầm gừ của Độc Phong Trùng Chúa đột nhiên biến mất, nó chuyển động cái thân thể khổng lồ ấy một chút rồi truyền âm đáp:
“Vậy ra tiểu tử ngươi là người giết Tử Điểu Yêu Vương”.
Thanh âm này có chút hơi cao, âm điệu mang hơi hướng của nữ tử, hiển nhiên, Độc Phong Trùng Chúa là con cái. Bất quá thanh âm của nó không lộ ra bất cứ vẻ gì, chỉ có một tầng bình tĩnh thôi.
“Ngươi không sợ chết?”, Khương Hy truyền âm.
“Đừng so sánh bản vương với Tử Điểu Yêu Vương. Con đà điểu kia chết tự nhiên sẽ có kẻ thay nhưng bản vương chết thì các ngươi sẽ không toàn mạng rời đi đâu”, Độc Phong Trùng Chúa truyền âm lại.
Nghe vậy, hai mắt Khương Hy liền có chút lấp lóe, hắn mỉm cười truyền âm:
“Nói như vậy . . . nhiệm vụ chính của ngươi hẳn là bảo an cho ‘một ai đó’ ở đây, đúng chứ?”.
“Tiểu tử thông minh, nhưng đừng dấn thân vào sâu quá, hối hận không kịp đâu”, Độc Phong Trùng Chúa nhàn nhạt truyền âm đáp.
Nghe vậy, Khương Hy liền cười cười lắc đầu, hắn nhìn sang bên chỗ chiến trường của Hiên Minh cùng La Huyền Tử, ở nơi đó, hai con Độc Phong Yêu hộ vệ đã sớm bị đánh đến trọng thương, bốn cái cánh gần như đã bị chặt đứt không còn một cái.
Nhìn qua có lẽ cũng chẳng sống được thêm mấy hơi thở nữa đâu.
Hắn quay đầu lại hướng Độc Bộ Trùng Chúa truyền âm nói:
“Ta có thể không nhúng tay nhưng thế trận đã triển khai, nhân loại sẽ càng ngày càng tiến lên, ngươi không cách nào giữ được người phía sau ngươi”.
Lời vừa ra, khí tức trên người Độc Bộ Trùng Chúa thay đổi, sát cơ tỏa ra từ người nó mạnh kinh khủng, tu vi cũng đang từ Kết Đan cảnh đột nhiên bùng phát ra khí tức của nửa bước Kim Đan.
Sự thay đổi bất chợt này cũng khiến cho Hiên Minh cùng La Huyền Tử chú ý, bọn hắn lập tức không chần chừ nữa mà xuất sát chiêu kết liễu luôn hai con Độc Phong Yêu hộ vệ kia rồi lao về chỗ của Độc Bộ Trùng Chúa.
Khương Hy thở dài một hơi, thời gian kết thúc, đàm phán thất bại.
Một tay của hắn nhẹ nhàng vung lên, theo đó, hàng loạt phù văn ẩn mình trong hư không liền xuất hiện, hồng quang chiếu rọi ở khắp nơi.
Từng sợi xích đột nhiên xuất hiện giữa trời rồi lao về phía Độc Phong Trùng Chúa trói buộc nó lại. Nếu nó chỉ là một con chúa bình thường thì Khương Hy không cần làm đến mức này nhưng đối phương là Trùng Vương thì cần phải cẩn thận một chút.
Hai tay hắn nhanh chóng kết ấn lại, miệng niệm lên một đoạn chú ngữ bằng cổ ngữ hiếm ai biết, theo đó, mấy sợi xích kia liền sáng lên một đạo hồng quang rất chói lóa, nhiệt khí tỏa ra từ nó mạnh kinh người.
Độc Phong Trùng Chúa liền gầm lên một tiếng đau đớn, hai mắt nó run rẩy nhìn về phía Khương đầy phẫn hận.
“Hỏa Chủng Tra Hồn!”.
Bốn chữ này vang vọng như sấm rền ở trong đầu của Khương Hy, khóe miệng hắn liền nhếch lên đầy khiêu khích, đã không muốn đàm phán thì đứng trách hắn.
Cùng lúc đó, Hiên Minh cùng La Huyền Tử cũng xuất thủ tấn công trực tiếp lên người của Độc Phong Trùng Chúa nhưng hiệu quả thương tích lại không mạnh được như Khương Hy.
Lớp phòng ngự của Độc Phong Trùng Chúa rất mạnh, muốn phá được nó thì hai người bọn hắn nhất định phải vận dụng đến Trúc Cơ lực hoặc thần thông mới được.
Còn Khương Hy, hắn không tấn công thể xác của Độc Phong Trùng Chúa, mục tiêu của hắn ngay từ đầu đã là linh hồn của nó rồi.
Từ lúc dùng linh nhãn chiếu rọi lên nó, Khương Hy đã biết nó không có bất cứ thủ đoạn nào để bảo vệ linh hồn cả, vì vậy hắn liền trực tiếp thi triển thủ đoạn tra khảo linh hồn cường đại nhất hắn có thể nắm được.
Thủ đoạn đó gọi là Hỏa Chủng Tra Hồn.
Hỏa Chủng Tra Hồn lấy Dị Hỏa làm gốc, sau đó dựa vào hệ thống phù trận như Tỏa Hồn Phù Trận, Trấn Hồn Phù Trận để khóa linh hồn đối phương lại rồi từ từ gây thương tích.
Dị Hỏa càng mạnh bạo thì hiệu quả của Hỏa Chủng Tra Hồn sẽ càng rõ rệt hơn. Dục Hỏa của Khương Hy không yếu, đến Tuyết Đế cũng phải khen ngợi, vì đoàn Dục Hỏa này nên lão mới phải dùng nhiều băng độc hơn để đánh ngất hắn.
Linh hồn của Độc Phong Trùng Chúa rất mạnh, dù gì nguyên bản của nó vẫn là Trùng Vương, Hỏa Chủng Tra Hồn trong nhất thời sẽ không giết được nó nhưng khiến nó đau đớn rồi khai ra những thứ cần thiết thì có lẽ vẫn được.
Đương nhiên, Độc Phong Trùng Chúa biết rất rõ loại thủ đoạn này, cho nên nó mới gằn từng chữ một vào trong đầu Khương Hy.
. . .
. . .
“Phòng ngự của nó mạnh quá, nhất thời khó phá”, La Huyền Tử nói, một tay vung kiếm chém ra mười đạo kiếm quang tấn công về phía trước nhưng hầu hết kiếm quang của hắn đều vỡ vụn ra, trên thân đối phương cũng chỉ xuất hiện vài vết xước là cùng.
Hiên Minh giẫm một chân thật mạnh xuống đất, Địa Khí ngay tức khắc liền gia trì lên cơ thể, hắn quát lên một tiếng dài rồi vung Sơn Hà Phủ chém xuống dưới đất.
Mắt đất ngay lập tức nứt ra rồi kéo dài một đường đến chỗ Độc Phong Trùng Chúa, sóng kích phóng ra cực kỳ bạo liệt, khói bụi tản ra ở khắp nơi nhưng cũng chỉ khiến lớp giáp trên người nó xuất hiện một vết nứt thôi.
Hiên Minh cau mày lại, ánh mắt liếc qua chỗ Khương Hy tựa như muốn hỏi nên làm cái gì tiếp đây.
Khương Hy không trả lời nhưng một chân lại bước lên phía trước, Hắc Trúc Bút lập tức xuất hiện ở trong tay rồi họa ra một đạo phù văn.
“Hỏa Tự Phù”.
Tuy nói linh căn của hắn không có thuộc tính hỏa nhưng tự phù văn chưa bao giờ yêu cầu linh căn có thuộc tính gì.
Sự khác biệt giữa tự phù văn cùng phàm phù văn chính là nằm ở đây, Hỏa Tự Phù không tạo ra lửa nhưng nó có thể tạo ra một cảm giác nóng như lửa, trong trường hợp này, Khương Hy dùng nó để gia trì lên Hỏa Chủng Tra Hồn.
Linh hồn của Độc Phong Trùng Chúa run rẩy lên không ngừng, nó gầm lên từng tiếng đau đớn một, vô số tiếng mắng chửi thậm tệ xuất hiện khắp nơi trong não hải hắn.
Hắn có hơi chút nghiêng đầu lại vì khó chịu, con Độc Phong Trùng Chúa này nhiều lời không thể tả, hắn chưa từng thấy một vị Nguyên Anh Trùng Vương nào lại sở hữu miệng lưỡi chua ngoa đến mức này.
Hành động đó của hắn thuộc dạng vô thức nhưng rơi vào mắt của Hiên Minh cùng La Huyền Tử thì lại nghĩ hắn đang chịu đau đớn do phản phệ.
Mặc dù không hiểu hắn đang thực hiện thủ đoạn gì nhưng ánh mắt của bọn hắn còn đó, đau đớn của Độc Phong Trùng Chúa nhất định là do đám xích hồng quang kia tạo thành.
La Huyền Tử tương đối bình tĩnh, hắn không biểu hiện gì nhiều, dù sao hắn cũng không thích con người. Hắn chỉ quan tâm đến mục đích cùng lợi ích, Khương Hy bị thương hay không cũng chẳng sao, chỉ cần không chết thì hắn có thể dùng tài nguyên bù đắp được.
Quan trọng là Độc Phong Trùng Chúa phải chết, như vậy thì mục đích của chuyến này mới hoàn thành.
Bất quá Hiên Minh thì khác, gần hai mươi năm rồi hắn mới gặp lại Khương Hy, trong lòng nhất định có rất nhiều thứ để hỏi nhưng chỗ này đang có người ngoài, hắn không thể tạm thời chiếu cố hay hỏi han được.
Trong đầu hắn hiện nay đang cố gắng suy nghĩ xem có cách nào nhanh giải quyết Độc Phong Trùng Chúa không để cho Khương Hy đỡ chịu phản phệ hơn.
Trên thực tế, Khương Hy lại đang cầu tình huống như thế này kéo dài càng lâu càng tốt, hắn đang tra khảo Độc Phong Trùng Chúa nên không thể vội.
Càng vội thì nó sẽ càng có cách để lật lọng, từ đó chưa chắc hắn đã có thể khai thác được gì nhiều nhưng nếu kéo dài thì hiệu quả của Hỏa Chủng Tra Hồn nhất định sẽ thể hiện ra rất rõ.
Nói ra thì cũng lạ, trước đó không lâu, hắn mong muốn mọi sự diễn ra cho nhanh để đỡ tốn thời gian, bây giờ chính hắn lại muốn thời gian càng nhiều càng tốt. Quả là sự không thể ngờ, thời đến khó cản.
Mặt khác, vạn vật trên đời đều có thể luân hồi ngay sau khi chết đi nhưng điều kiện tiên quyết là phải còn linh hồn nguyên vẹn. Nếu linh hồn gặp phải trọng thương hay thiếu khuyết trước khi tiến vào luân hồi thì kiếp sau sinh ra nhất định sẽ si ngốc.
Thân làm cường giả cấp bậc lão tổ Nguyên Anh cảnh thì đây là viễn cảnh Độc Phong Trùng Chúa không muốn thấy nhất.
Huống hồ Hỏa Chủng Tra Hồn càng kéo dài về sau thì hiệu quả càng mạnh. Linh hồn của nó nhất định sẽ không chịu nổi rồi bị thiêu cháy đến không thể siêu sinh.
So với kiếp sau si ngốc thì linh hồn bị xóa bỏ vĩnh viễn tự nhiên là một cơn ác mộng đáng sợ hơn nhiều lần.
Độc Phong Trùng Chúa ở bên ngoài vẫn gầm thét đau đớn nhưng ở bên trong thì cấp tốc truyền âm cho Khương Hy, giọng điệu có chút hơi gấp:
“Tiểu tử, ngươi muốn gì?”.
Khương Hy khẽ nhép miệng truyền âm đáp lại:
“Tình huống của Thượng Dao Thiên Trì lần này không đúng, những lần trước không có chuyện yêu thú cùng Trùng Yêu đồng loạt tấn công nhân loại theo quy mô lớn như thế này.
Ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân thực sự của cuộc bạo động lần này được không?”.
Độc Phong Trùng Chúa gầm lên một tiếng đau đớn, toàn thân có chút uể oải như thể gần sụp đổ đến nơi. Hiên Minh cùng La Huyền Tử nhân cơ hội này liền xuất thủ ra những chiêu mạnh hơn.
Khương Hy ở gần bọn hắn nhất nên có thể cảm nhận được sự dao động của ý cảnh, cho nên hắn nhanh chóng âm thầm truyền âm cho Độc Phong Trùng Chúa:
“Không có nhiều thời gian đâu, ngươi mau trả lời đi”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!