Huyền Lục

Chương 505: Mỗi người đều có một quá khứ



Chuyện này có chút hơi kỳ lạ, thông thường ở trước cổng một tòa cung điện hay bất cứ tòa kiến trúc nào cũng đều sẽ đề tên của chúng, trong đó hậu tố thường là ‘điện’ hoặc ‘cung’, đằng này lại là ‘thụ’.

Sử dụng ‘thụ’ làm hậu tố cho tòa cung điện này tính ra cũng không phải lạ, dù sao nơi này cũng là không gian bên trong của gốc cổ thụ, bất quá Khương Hy cảm thấy cái tên có chút thú vị.

Gốc cổ thụ này liệu có phải là Thông Thiên Thần Thụ?

Dù sao nhìn vào kích thước cùng tuổi thọ của nó thì mang cái tên này cũng không sai chút nào, huống hồ ngoại trừ Thông Thiên Thần Thụ ra, hắn cũng từng nhìn thấy một tòa Thông Thiên Thần Sơn rồi.

“Diệp cô nương có biết gốc cổ thụ này tên gì không?”.

Diệp Vân Hy trầm mặc một hồi rồi đáp:

“Theo những gì bản các ghi lại thì có hai cách gọi, Cây Thiêng hoặc Thần Thụ, bất quá nhìn vào cái tên này, ta nghĩ Thông Thiên Thần Thụ . . . chưa hẳn đã là tên của nó”.

Khương Hy đồng tình, hàng vạn năm qua, số lượng người tiến nhập Thượng Dao Thiên Trì không phải con số ít, không đời nào không có người nhìn thấy bốn chữ này được, Quan Nhân Các lại càng không.

Nhưng cỗ thế lực này vẫn nhất nhất gọi gốc cổ thụ này là Cây Thiêng hoặc Thần Thụ chứ không hề thêm tiền tố ‘Thông Thiên’, tựa như bọn họ sợ phạm phải kỵ húy nào đó vậy.

“Đã vậy, chúng ta cứ gọi nó là Thần Thụ thôi”, Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nói.

Cây Thiêng nghe cũng không tệ nhưng lại tương đối ‘phàm’, để phàm nhân trong nhân gian thờ cúng thì được chứ để gọi cho gốc cổ thụ này thì có chút hơi ‘hạ thấp’ địa vị của nó quá.

Dù sao Thần Thụ tồn tại đã lâu, xem như tu hành chậm chạp thì trải qua hàng vạn năm, đẳng cấp của nó đã sớm thành thần rồi, nào phải cấp độ những người như bọn hắn sánh được.

. . .

Cả hai người bọn hắn chỉ nhìn bên ngoài một chút rồi mới đi vào bên trong, cổng chính tương đối nặng, ít nhất phải dùng lực lượng của cả hai mới có thể đẩy ra được một cánh.

Vào những giây phút như thế này, cả hai người bọn hắn như có như không nhớ đến Ngưu Đại Lực, nếu có cái tên não toàn gân này ở đây thì bọn hắn đã đỡ sức hơn hẳn rồi.

Từng tiếng cọt kẹt nặng nề dần dần vang lên, cánh cổng rốt cuộc cũng chịu suy chuyển, để lộ ra một khe hở vừa vặn một người đi.

Diệp Vân Hy tiến vào trước, Khương Hy tiến vào sau, không gian bên trong tối đen như mực, hơn nữa sau khi bọn hắn vừa vào là cánh cổng lập tức đóng sầm lại, bóng tối ngay lập tức bao phủ.

Tình huống này có hơi chút giống với lúc mới vào Nhân Đàn, đối mặt với bản thân tự nhiên là một bóng tối vô tận nhưng cũng không tồn tại quá lâu, dù sao đây cũng không phải khảo nghiệm.

Ngay sau đó, từng đốm lửa lần lượt hiện lên ở dọc hai bên hành lang rồi kéo dài đến vô tận, không gian rộng hơn hẳn những gì thể hiện ở bên ngoài.

Khương Hy đưa mắt nhìn những đốm lửa đó một chút rồi cảm nhận, những đốm lửa này không phải lửa bình thường bởi nó có màu xanh ngọc, khí tức phát ra từ nó không nóng bỏng nhưng lại tươi mát, tựa như sinh mệnh.

“Sinh Mệnh Hỏa?”, Diệp Vân Hy ngạc nhiên nói ra.

Vừa vặn Khương Hy cũng đang nghĩ đến chuyện này.

“Không nghĩ đến có thể thấy được Sinh Mệnh Hỏa trừ bỏ việc đấu với một người đang liều chết”, hắn từ tốn nói.

Sinh Mệnh Hỏa là dị hỏa, đẳng cấp của nó phi thường cao và cũng phi thường hiếm thấy bởi nó sử dụng sinh mệnh cùng thọ nguyên của một người làm mồi lửa.

Trong tình huống bình thường thì tu sĩ rất khó để thấy được Sinh Mệnh Hỏa nhưng trong đấu pháp lại khác, trên đời này có rất nhiều kẻ điên liều mạng đến cùng, bọn họ chấp nhận việc thiêu đốt sinh mệnh của mình để đổi lại sức mạnh.

Lúc đó, ngọn lửa màu xanh ngọc này mới xuất hiện.

Cả hai người bọn hắn nhìn Sinh Mệnh Hỏa nhưng cũng không có ý định lấy nó đi, Sinh Mệnh Hỏa cũng như Dục Hỏa, chỉ cần gặp đúng mồi lửa là nó sẽ thiêu đốt ngay.

Tu sĩ có thể không tồn tại dục vọng nhưng sinh mệnh thì bắt buộc phải có. Nói không ngoa thì Sinh Mệnh Hỏa có thể là dị hỏa duy nhất có thể thiêu đốt vạn vật trong thiên hạ. Bọn hắn cũng không dại đi đụng chạm đến nó làm gì.

Tiếp theo, cả hai liền tiến về phía trước, từng bước đi từ tốn không vội, đến một thanh âm nhỏ cũng không phát ra bên ngoài, thi thoảng, bọn hắn cũng đưa tay ra véo nhau vài cái để phòng trừ bị rơi vào mộng cảnh.

Một ngày chưa ra khỏi nơi đây thì nguy cơ rơi vào mộng cảnh vẫn rất cao, cả hai bọn hắn không ai dại gì lại không phòng trừ cả.

Đột nhiên, một tiếng vút gió bất chợt vang lên, Khương Hy liền híp mắt lại, mượn Nhân Gian Hành Tẩu lách sang một bên, tốc độ nhanh như thuấn di rồi vung tay vỗ ra một chưởng.

Oanh!

Cái thứ vừa bị trúng đòn xong liền lăn lông lốc ở trên đất một hồi rồi vội vàng chống người đứng dậy chật vật chạy đi mất, thao tác nhanh gọn lẹ không một chút thừa thãi.

Khương Hy cũng có chút ngạc nhiên với tốc độ phản ứng của nó, có thể tự do hành động cùng linh tính cao như vậy thì nó chắc chắn là vật sống, có thể là yêu thú hoặc cũng có thể là Trùng Yêu.

Chỉ là hắn còn chưa kịp xác nhận là gì thôi.

“Đáng tiếc, để nó chạy rồi”, Diệp Vân Hy lên tiếng.

Hắn lườm sang nàng một chút rồi lại đi tiếp, ban nãy chỉ cần nàng động thủ tạo một lồng giam kiếm khí thì thứ đó có ba đầu sáu tay cũng chạy không được.

Khương Hy không hạ sát thủ, hắn chỉ dùng một chưởng tương ứng với lực lượng của Trúc Cơ cảnh trung kỳ thôi, thứ đó còn chịu không nổi một chưởng này thì Diệp Vân Hy dư sức cản nó lại.

Bất quá hắn không khỏi công nhận linh trí của thứ đó, nó không kém tiểu Hoàng một chút nào, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy.

Trầm mặc một hồi, hắn liền âm thầm thả linh thức của mình ra xung quanh để tra xét, tránh qua luôn cả ánh mắt của Diệp Vân Hy.

Lập trường của nàng không ổn định, lúc thì ngó lơ, lúc thì đứng cùng chiến tuyến, chỉ cần có lợi cho nàng là nàng làm, còn nếu không thì nàng sẽ có vai trò như một người giám sát.

Tuy rằng lập trường này không sai, thậm chí nó còn giúp nàng sinh tồn cực kỳ tốt nhưng Khương Hy không thích nó một chút nào, nàng không gây dựng lòng tin được với hắn.

Cho nên, hắn cũng sẽ không để nàng tiến lại ‘gần’ hắn hơn được.

. . .

Cùng lúc đó tại ngay bên bờ Dao Trì ở bên trong Thần Thụ.

Hiên Minh cùng La Huyền Tử đồng loạt tỉnh giấc, tinh quang một lần nữa lại hiện ra bên trong mắt của bọn hắn, hơi thở có chút nặng nhọc.

Cả hai bọn hắn phát hiện ra động tĩnh của nhau rất nhanh nên liền đưa mắt nhìn sang một hồi rồi gật đầu.

Kế tiếp đó, bọn hắn lần lượt đi gọi đồng môn của mình tỉnh dậy nhưng làm mọi cách đều không tạo ra được chút hiệu quả nào, những người đó vẫn cứ tiếp tục trầm luân vào bên trong mộng cảnh.

La Huyền Tử thế nào thì không biết nhưng lấy tri thức của Hiên Minh thì hắn đương nhiên biết vừa rồi mình đã ở trong mộng cảnh.

Cũng may hắn kịp thời tỉnh dậy, nếu không hắn sẽ thực sự không thể nào chịu nổi hậu quả mất. La Huyền Tử nhìn hắn một chút rồi nói:

“Hiên đạo hữu, ngươi biết vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”.

Thanh âm của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng chí ít, ngữ điệu của hắn vẫn thể hiện ra được tương giao ngang hàng.

Hắn cùng Hiên Minh đã từng đánh một trận tại Đông Vực, khi đó kết quả của song phương là hòa, vì vậy bọn hắn ngấm ngầm thừa nhận thực lực của nhau, xưng hô theo đó cũng có chút kính trọng.

Tuy nhiên, hắn cũng không đứng quá gần Hiên Minh, đôi bên cách nhau ít nhất cũng phải hai mét là ít.

Hiên Minh cũng không tàng tư về vấn đề này làm gì, hắn liền giải thích mộng cảnh cho La Huyền Tử hiểu một chút.

Nghe xong, La Huyền Tử tràm mặc một chút rồi gật đầu nói:

“Đa tạ, ta đã hiểu”.

Sau đó, hắn quay đầu lại quan sát qua nhóm người khác đang rơi vào mộng cảnh, ánh mắt di động qua lại tựa như đang nhìn người. Đồng dạng Hiên Minh cũng đang thử tìm một người.

Bất giác, ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Lân một chút, trong đầu tựa hồ có chút suy nghĩ rồi lại đưa sang chỗ khác để tìm.

“Hắn không ở đây”, cả hai người đồng loạt lẩm bẩm một câu nhỏ nhưng giữa không gian yên tĩnh như thế này, một câu lẩm bẩm ấy cũng tựa như lôi âm vang vọng ở bên tai, nhất là Hiên Minh.

Bọn hắn không biết ‘hắn’ trong lời mình có giống nhau hay không nhưng cũng không hỏi đối phương làm gì. Vừa vặn lúc này, một vài người khác cũng bắt đầu có dấu hiệu rục INrfAD rịch tỉnh dậy.

Bắt đầu bằng Bắc Liêu Thiên Cương, Mộc Hoa Cương, Vu Chúc Lan cùng các thiên kiêu lĩnh đội khác. Ngay sau đó không lâu là nhóm người Kế Trường Minh cùng các tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều.

Trong đó, đội ngũ của Thư Viện được xem là tỉnh dậy nhanh nhất bởi cả bốn người đều là thiên kiêu, tu vi cũng đều thuộc Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều.

Nếu chỉ đơn thuần dùng tu vi để so sánh thì Thư Viện chính là thế lực sở hữu nhiều thiên kiêu Hợp Cửu Kiều nhất.

Khí vận gia trì lên cho Thư Viện cực kỳ lớn, không phải những thế lực khác có thể so sánh được. Đây cũng có thể quy công về cho việc nhập thế hồng trần, truyền bá Nho Môn toàn thiên hạ.

Bốn người Hiên Minh tỉnh giấc thành công tự nhiên sẽ là đội ngũ đầu tiên xuất phát trước. La Huyền Tử không quản đồng môn có tỉnh lại hết luôn không, hắn lựa chọn tự mình đi trước.

Ngọc Hư Công cùng một nữ tử khác tựa hồ muốn nói gì đó nhưng kết quả lại thôi, La Huyền Tử đã muốn đi trước tìm cơ duyên thì cũng chẳng ai cản được.

Những người khác thấy vậy liền trầm mặc một chút rồi cũng quyết định đi trước, dù sao cơ duyên cũng không đợi người, đành phải thất lễ với đồng môn một chút vậy.

Ba người Bắc Liêu Thiên Cương cũng không ngoại lệ, bọn hắn lựa chọn đi trước, còn bốn đồng môn khác chưa tỉnh thì cũng không sao, bởi trước đó bọn hắn đã giao kèo với nhau rồi, một khi vào đây thì chỉ có thể nhìn vào chính mình thôi.

Người lần lượt rời đi hết, chỉ còn lại mỗi Ngọc Hư Công cùng nữ tử đồng môn nán lại đây, hắn nhịn không được mắng một trận:

“Mấy tên này không quan tâm đồng môn một chút nào sao?”.

Nữ tử kia nghe vậy liền quay sang nhìn hắn nói:

“Kỳ thực, ta cũng muốn đi, cơ duyên trước mặt, không thể chần chừ được”.

“Thời Tâm, đến cả ngươi cũng muốn đi?”, Ngọc Hư Công nhíu mày nói.

Nữ tử gọi Thời Tâm kia nhìn qua hắn một chút, ánh mắt lạnh nhạt đồng thời cũng có chút thương hại, nàng từ tốn đáp:

“Hư Công, ta biết ngươi nghĩ cho đồng môn nhưng ngươi nên nhớ một điều, không phải ai cũng sẽ trông chờ ngươi bảo hộ đâu. Và ngươi . . . cũng đừng bám víu vào quá khứ nữa”.

Lời vừa ra, toàn thân Ngọc Hư Công liền như dính phải Định Thân Phù, hơi thở của hắn có chút nặng nhọc, ánh mắt nhìn Thời Tâm hơi run run.

Thời Tâm thở dài một hơi, sau đó nàng liền quay lưng bước đi, để lại Ngọc Hư Công đang không biết phải làm gì ở đằng sau.

“Ngươi thật sự quên được thù giết hại gia đình sao?”, Ngọc Hư Công đột nhiên quát lên.

Thời Tâm dừng chân lại, nàng không quay đầu, chỉ có thở mạnh một hơi rồi nói:

“Hư Công, tuy ta và ngươi là người cùng cảnh ngộ nhưng ta không tự đổ lỗi cho mình, lúc đó cả hai ta đều còn nhỏ, chiến trận lớn như vậy không phải nơi để chúng ta xen vào.

Nếu có trách thì chỉ trách bản thân không đủ quyết tâm tiến về phía trước, mai sau trả thù cho gia đình thôi”.

Vừa dứt lời, nàng không đợi câu trả lời của Ngọc Hư Công như thế nào, hai chân của nàng vẫn tiếp tục đi.

Nàng đi được một đoạn liền cố tình quay lại xem hắn thế nào, kết quả hắn vẫn trơ người ra đứng im như vậy. Thấy thế, nàng lắc đầu không để ý đến hắn nữa.

Mỗi người đều có một quá khứ riêng biệt, nếu đã không thể tự mình bước ra thì sẽ vĩnh viễn đứng yên lại như Ngọc Hư Công vậy.

Mà nàng thì không đứng yên, như thế quá ủy mị.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.